古诗词

自岐

欧阳修

岐江望平陆,百里千馀岭。qí jiāng wàng píng lù,bǎi lǐ qiān yú lǐng。
萧条断烟火,莽苍无人境。xiāo tiáo duàn yān huǒ,mǎng cāng wú rén jìng。
峰峦互前后,南北失壬丙。fēng luán hù qián hòu,nán běi shī rén bǐng。
天秋云愈高,木落岁方冷。tiān qiū yún yù gāo,mù luò suì fāng lěng。
水涉愁蜮射,林行忧虎猛。shuǐ shè chóu yù shè,lín xíng yōu hǔ měng。
万仞悬岩崖,一彴履枯梗。wàn rèn xuán yán yá,yī zhuó lǚ kū gěng。
缘危类猿猱,陷淖若蛙黾。yuán wēi lèi yuán náo,xiàn nào ruò wā mǐn。
腰舆惧倾扑,烦马倦鞭警。yāo yú jù qīng pū,fán mǎ juàn biān jǐng。
攀跻诚畏涂,习俗羡蛮犷。pān jī chéng wèi tú,xí sú xiàn mán guǎng。
度隘足虽踠,因高目还骋。dù ài zú suī wǎn,yīn gāo mù hái chěng。
九野画荆衡,群山乱巫郢。jiǔ yě huà jīng héng,qún shān luàn wū yǐng。
烟岚互明灭,点缀成图屏。yān lán hù míng miè,diǎn zhuì chéng tú píng。
时时度深谷,往往得佳景。shí shí dù shēn gǔ,wǎng wǎng dé jiā jǐng。
翠树郁如盖,飞泉溜垂绠。cuì shù yù rú gài,fēi quán liū chuí gěng。
幽花乱黄紫,茜粲弄光影。yōu huā luàn huáng zǐ,qiàn càn nòng guāng yǐng。
山鸟啭成歌,寒蜩嘒如哽。shān niǎo zhuàn chéng gē,hán tiáo huì rú gěng。
登临虽云劳,巨细得周省。dēng lín suī yún láo,jù xì dé zhōu shěng。
晨装趁徒旅,夕宿访闾井。chén zhuāng chèn tú lǚ,xī sù fǎng lǘ jǐng。
村暗水茫茫,鸡鸣星耿耿。cūn àn shuǐ máng máng,jī míng xīng gěng gěng。
登高近佳节,归思时引领。dēng gāo jìn jiā jié,guī sī shí yǐn lǐng。
溪菊荐山樽,田鴽佐烹鼎。xī jú jiàn shān zūn,tián rú zuǒ pēng dǐng。
家近梦先归,夜寒衾屡整。jiā jìn mèng xiān guī,yè hán qīn lǚ zhěng。
崎岖念行役,昔宿已为永。qí qū niàn xíng yì,xī sù yǐ wèi yǒng。
岂如江上舟,棹歌方酩酊。qǐ rú jiāng shàng zhōu,zhào gē fāng mǐng dīng。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

书素屏

欧阳修

我行三千里,何物与我亲。wǒ xíng sān qiān lǐ,hé wù yǔ wǒ qīn。
念此尺素屏,曾不离我身。niàn cǐ chǐ sù píng,céng bù lí wǒ shēn。
旷野多黄沙,当午白日昏。kuàng yě duō huáng shā,dāng wǔ bái rì hūn。
风力若牛弩,飞砂还射人。fēng lì ruò niú nǔ,fēi shā hái shè rén。
暮投山椒馆,休此车马勤。mù tóu shān jiāo guǎn,xiū cǐ chē mǎ qín。
开屏置床头,辗转夜向晨。kāi píng zhì chuáng tóu,niǎn zhuǎn yè xiàng chén。
卧听穹庐外,北风驱雪云。wò tīng qióng lú wài,běi fēng qū xuě yún。
勿愁明日雪,且拥狐貂温。wù chóu míng rì xuě,qiě yōng hú diāo wēn。
君命固有严,羁旅诚苦辛。jūn mìng gù yǒu yán,jī lǚ chéng kǔ xīn。
但苟一夕安,其馀非所云。dàn gǒu yī xī ān,qí yú fēi suǒ yún。

马啮雪

欧阳修

马饥啮雪渴饮冰,北风卷地来峥嵘。mǎ jī niè xuě kě yǐn bīng,běi fēng juǎn dì lái zhēng róng。
马悲踯躅人不行,日暮涂远千山横。mǎ bēi zhí zhú rén bù xíng,rì mù tú yuǎn qiān shān héng。
我谓行人止叹声,马当勉力无悲鸣。wǒ wèi xíng rén zhǐ tàn shēng,mǎ dāng miǎn lì wú bēi míng。
白沟南望如掌平,十里五里长短亭。bái gōu nán wàng rú zhǎng píng,shí lǐ wǔ lǐ zhǎng duǎn tíng。
腊雪销尽春风轻,火烧原头青草生。là xuě xiāo jǐn chūn fēng qīng,huǒ shāo yuán tóu qīng cǎo shēng。
远客还家红袖迎,乐哉人马归有程。yuǎn kè hái jiā hóng xiù yíng,lè zāi rén mǎ guī yǒu chéng。
男儿虽有四方志,无事何须勤远征。nán ér suī yǒu sì fāng zhì,wú shì hé xū qín yuǎn zhēng。

风吹沙

欧阳修

北风吹沙千里黄,马行确荦悲摧藏。běi fēng chuī shā qiān lǐ huáng,mǎ xíng què luò bēi cuī cáng。
当冬万物惨颜色,冰雪射日生光芒。dāng dōng wàn wù cǎn yán sè,bīng xuě shè rì shēng guāng máng。
一年百日风尘道,安得朱颜长美好。yī nián bǎi rì fēng chén dào,ān dé zhū yán zhǎng měi hǎo。
揽鞍鞭马行勿迟,酒熟花开二月时。lǎn ān biān mǎ xíng wù chí,jiǔ shú huā kāi èr yuè shí。

重赠刘原父

欧阳修

忆昨君当使北时,我往别君饮君家。yì zuó jūn dāng shǐ běi shí,wǒ wǎng bié jūn yǐn jūn jiā。
爱君小鬟初买得,如手未触新开花。ài jūn xiǎo huán chū mǎi dé,rú shǒu wèi chù xīn kāi huā。
醉中上马不知夜,但见九陌灯火人諠哗。zuì zhōng shàng mǎ bù zhī yè,dàn jiàn jiǔ mò dēng huǒ rén xuān huā。
归来不记与君别,酒醒起坐空咨嗟。guī lái bù jì yǔ jūn bié,jiǔ xǐng qǐ zuò kōng zī jiē。
自言我亦随往矣,行即逢君何恨邪。zì yán wǒ yì suí wǎng yǐ,xíng jí féng jūn hé hèn xié。
岂知前后不相及,岁月匆匆行无涯。qǐ zhī qián hòu bù xiāng jí,suì yuè cōng cōng xíng wú yá。
古北岭口踏新雪,马盂山西看落霞。gǔ běi lǐng kǒu tà xīn xuě,mǎ yú shān xī kàn luò xiá。
风云暮惨失道路,涧谷夜静闻麇䴥。fēng yún mù cǎn shī dào lù,jiàn gǔ yè jìng wén jūn jiā。
行迷方向但看日,度尽山险方逾沙。xíng mí fāng xiàng dàn kàn rì,dù jǐn shān xiǎn fāng yú shā。
客心渐远诚易感,见君虽晚喜莫加。kè xīn jiàn yuǎn chéng yì gǎn,jiàn jūn suī wǎn xǐ mò jiā。
我后君归祗十日,君先跃马未足夸。wǒ hòu jūn guī zhī shí rì,jūn xiān yuè mǎ wèi zú kuā。
新年花发见回雁,归路柳暗藏娇鸦。xīn nián huā fā jiàn huí yàn,guī lù liǔ àn cáng jiāo yā。
而今春物已烂漫,念昔草木冰未芽。ér jīn chūn wù yǐ làn màn,niàn xī cǎo mù bīng wèi yá。
人生每苦劳事役,老去尚能怜物华。rén shēng měi kǔ láo shì yì,lǎo qù shàng néng lián wù huá。
从今有暇即相过,安得载酒长盈车。cóng jīn yǒu xiá jí xiāng guò,ān dé zài jiǔ zhǎng yíng chē。

赠沈遵

欧阳修

群动夜息浮云阴,沈夫子弹醉翁吟。qún dòng yè xī fú yún yīn,shěn fū zi dàn zuì wēng yín。
醉翁吟,以我名,我初闻之喜且惊。zuì wēng yín,yǐ wǒ míng,wǒ chū wén zhī xǐ qiě jīng。
宫声三叠何泠泠,酒行暂止四坐倾。gōng shēng sān dié hé líng líng,jiǔ xíng zàn zhǐ sì zuò qīng。
有如风轻日暖好鸟语,夜静山响春泉鸣。yǒu rú fēng qīng rì nuǎn hǎo niǎo yǔ,yè jìng shān xiǎng chūn quán míng。
坐思千岩万壑醉眠处,写君三尺膝上横。zuò sī qiān yán wàn hè zuì mián chù,xiě jūn sān chǐ xī shàng héng。
沈夫子,恨君不为醉翁客,不见翁醉山间亭。shěn fū zi,hèn jūn bù wèi zuì wēng kè,bù jiàn wēng zuì shān jiān tíng。
翁欢不待丝与竹,把酒终日听泉声。wēng huān bù dài sī yǔ zhú,bǎ jiǔ zhōng rì tīng quán shēng。
有时醉倒枕溪石,青山白云为枕屏。yǒu shí zuì dào zhěn xī shí,qīng shān bái yún wèi zhěn píng。
花间百鸟唤不觉,日落山风吹自醒。huā jiān bǎi niǎo huàn bù jué,rì luò shān fēng chuī zì xǐng。
我时四十犹彊力,自号醉翁聊戏客。wǒ shí sì shí yóu jiàng lì,zì hào zuì wēng liáo xì kè。
尔来忧患十年间,鬓发未老嗟先白。ěr lái yōu huàn shí nián jiān,bìn fā wèi lǎo jiē xiān bái。
滁人思我虽未忘,见我今应不能识。chú rén sī wǒ suī wèi wàng,jiàn wǒ jīn yīng bù néng shí。
沈夫子,爱君一樽复一琴,万事不可干其心。shěn fū zi,ài jūn yī zūn fù yī qín,wàn shì bù kě gàn qí xīn。
自非曾是醉翁客,莫向俗耳求知音。zì fēi céng shì zuì wēng kè,mò xiàng sú ěr qiú zhī yīn。

答圣俞

欧阳修

人皆喜诗翁,有酒谁肯一醉之。rén jiē xǐ shī wēng,yǒu jiǔ shuí kěn yī zuì zhī。
嗟我独无酒,数往从翁何所为。jiē wǒ dú wú jiǔ,shù wǎng cóng wēng hé suǒ wèi。
翁居南方我北走,世路离合安可期。wēng jū nán fāng wǒ běi zǒu,shì lù lí hé ān kě qī。
汴渠千艘日上下,来及水门犹未知。biàn qú qiān sōu rì shàng xià,lái jí shuǐ mén yóu wèi zhī。
五年不见劳梦寐,三日始往何其迟。wǔ nián bù jiàn láo mèng mèi,sān rì shǐ wǎng hé qí chí。
城东赚河有名字,万家弃水为污池。chéng dōng zhuàn hé yǒu míng zì,wàn jiā qì shuǐ wèi wū chí。
人居其上苟贤者,我视此水犹涟漪。rén jū qí shàng gǒu xián zhě,wǒ shì cǐ shuǐ yóu lián yī。
入门下马解衣带,共坐习习清风吹。rù mén xià mǎ jiě yī dài,gòng zuò xí xí qīng fēng chuī。
湿薪荧荧煮薄茗,四顾壁立空无遗。shī xīn yíng yíng zhǔ báo míng,sì gù bì lì kōng wú yí。
万钱方丈饱则止,一瓢饮水乐可涯。wàn qián fāng zhàng bǎo zé zhǐ,yī piáo yǐn shuǐ lè kě yá。
况出新诗数十首,珠玑大小光陆离。kuàng chū xīn shī shù shí shǒu,zhū jī dà xiǎo guāng lù lí。
他人欲一不可有,君家筐箧满莫持。tā rén yù yī bù kě yǒu,jūn jiā kuāng qiè mǎn mò chí。
才大名高乃富贵,岂比金紫包愚痴。cái dà míng gāo nǎi fù guì,qǐ bǐ jīn zǐ bāo yú chī。
贵贱同为一丘土,圣贤独如星日垂。guì jiàn tóng wèi yī qiū tǔ,shèng xián dú rú xīng rì chuí。
道德内乐不假物,犹须朋友并良时。dào dé nèi lè bù jiǎ wù,yóu xū péng yǒu bìng liáng shí。
蝉声渐已变秋意,得酒安问醇与醨。chán shēng jiàn yǐ biàn qiū yì,dé jiǔ ān wèn chún yǔ lí。
玉堂官闲无事业,亲旧幸可从其私。yù táng guān xián wú shì yè,qīn jiù xìng kě cóng qí sī。
与翁老矣会有几,当弃百事勤追随。yǔ wēng lǎo yǐ huì yǒu jǐ,dāng qì bǎi shì qín zhuī suí。

感兴五首

欧阳修

奉祠严秘馆,摄事罄精诚。fèng cí yán mì guǎn,shè shì qìng jīng chéng。
岁晏悲木落,天寒闻鹤鸣。suì yàn bēi mù luò,tiān hán wén hè míng。
念昔丘壑趣,岂知朝市情。niàn xī qiū hè qù,qǐ zhī cháo shì qíng。
弱龄婴仕宦,壮节慕功名。ruò líng yīng shì huàn,zhuàng jié mù gōng míng。
多病惭厚禄,早衰叹馀生。duō bìng cán hòu lù,zǎo shuāi tàn yú shēng。
未知犬马报,安得遂归耕。wèi zhī quǎn mǎ bào,ān dé suì guī gēng。

感兴五首

欧阳修

怀禄不知惭,人虽不吾责。huái lù bù zhī cán,rén suī bù wú zé。
贫交重意气,握手犹感激。pín jiāo zhòng yì qì,wò shǒu yóu gǎn jī。
煌煌腰间金,两鬓飒已白。huáng huáng yāo jiān jīn,liǎng bìn sà yǐ bái。
有生天地间,寿考非金石。yǒu shēng tiān dì jiān,shòu kǎo fēi jīn shí。
古人报一饭,君子不苟得。gǔ rén bào yī fàn,jūn zi bù gǒu dé。
忧来自悲歌,涕泪下沾臆。yōu lái zì bēi gē,tì lèi xià zhān yì。

感兴五首

欧阳修

清夜虽云长,白日亦易晚。qīng yè suī yún zhǎng,bái rì yì yì wǎn。
循环百刻中,势若丸走坂。xún huán bǎi kè zhōng,shì ruò wán zǒu bǎn。
盈亏自相补,得失何足算。yíng kuī zì xiāng bǔ,dé shī hé zú suàn。
餐霞可延年,饮酒诚自损。cān xiá kě yán nián,yǐn jiǔ chéng zì sǔn。
未知辛苦长,孰若适意短。wèi zhī xīn kǔ zhǎng,shú ruò shì yì duǎn。
二者一何偷,百年皆不免。èr zhě yī hé tōu,bǎi nián jiē bù miǎn。
颜回不著述,后世存愈远。yán huí bù zhù shù,hòu shì cún yù yuǎn。
圣贤非虚名,惟善为可勉。shèng xián fēi xū míng,wéi shàn wèi kě miǎn。

感兴五首

欧阳修

仕宦希寸禄,庶无饥寒迫。shì huàn xī cùn lù,shù wú jī hán pò。
读书事文章,本以代耕织。dú shū shì wén zhāng,běn yǐ dài gēng zhī。
学成颇自喜,禄厚愈多责。xué chéng pǒ zì xǐ,lù hòu yù duō zé。
挟山以超海,事有非其力。xié shān yǐ chāo hǎi,shì yǒu fēi qí lì。
君子贵量能,无轻食人食。jūn zi guì liàng néng,wú qīng shí rén shí。

感兴五首

欧阳修

唧唧复唧唧,夜叹晓未息。jī jī fù jī jī,yè tàn xiǎo wèi xī。
虫声急愈尖,病耳闻若刺。chóng shēng jí yù jiān,bìng ěr wén ruò cì。
壮士易为老,良时难再得。zhuàng shì yì wèi lǎo,liáng shí nán zài dé。
日月相随东,天行自西北。rì yuè xiāng suí dōng,tiān xíng zì xī běi。
三者不相谋,万古无穷极。sān zhě bù xiāng móu,wàn gǔ wú qióng jí。
安知人间世,岁月忽已易。ān zhī rén jiān shì,suì yuè hū yǐ yì。

吴学士石屏歌

欧阳修

晨光入林众鸟惊,腷膊群飞鸦乱鸣。chén guāng rù lín zhòng niǎo jīng,bì bó qún fēi yā luàn míng。
穿林四散投空去,黄口巢中饥待哺。chuān lín sì sàn tóu kōng qù,huáng kǒu cháo zhōng jī dài bǔ。
雌者下啄雄高盘,雄雌相呼飞复还。cí zhě xià zhuó xióng gāo pán,xióng cí xiāng hū fēi fù hái。
空林无人鸟声乐,古木参天枝屈蟠。kōng lín wú rén niǎo shēng lè,gǔ mù cān tiān zhī qū pán。
下有怪石横树间,烟埋草没苔藓斑。xià yǒu guài shí héng shù jiān,yān mái cǎo méi tái xiǎn bān。
借问此景谁图写,乃是吴家石屏者。jiè wèn cǐ jǐng shuí tú xiě,nǎi shì wú jiā shí píng zhě。
虢工刳山取山骨,朝镵暮斫非一日,万象皆从石中出。guó gōng kū shān qǔ shān gǔ,cháo chán mù zhuó fēi yī rì,wàn xiàng jiē cóng shí zhōng chū。
吾嗟人愚不见天地造化之初难,乃云万物生自然。wú jiē rén yú bù jiàn tiān dì zào huà zhī chū nán,nǎi yún wàn wù shēng zì rán。
岂知镌镵刻画丑与妍,千状万态不可殚。qǐ zhī juān chán kè huà chǒu yǔ yán,qiān zhuàng wàn tài bù kě dān。
神愁鬼泣昼夜不得闲,不然安得巧工妙手惫精竭思不可到,若无若有缥缈生云烟。shén chóu guǐ qì zhòu yè bù dé xián,bù rán ān dé qiǎo gōng miào shǒu bèi jīng jié sī bù kě dào,ruò wú ruò yǒu piāo miǎo shēng yún yān。
鬼神功成天地惜,藏在虢山深处石。guǐ shén gōng chéng tiān dì xī,cáng zài guó shān shēn chù shí。
惟人有心无不获,天地虽神藏不得。wéi rén yǒu xīn wú bù huò,tiān dì suī shén cáng bù dé。
又疑鬼神好胜憎吾侪,欲极奇怪穷吾才,乃传张生自西来。yòu yí guǐ shén hǎo shèng zēng wú chái,yù jí qí guài qióng wú cái,nǎi chuán zhāng shēng zì xī lái。
吴家学士见且咍,醉点紫毫淋墨煤。wú jiā xué shì jiàn qiě hāi,zuì diǎn zǐ háo lín mò méi。
君才自与鬼神斗,嗟我老矣安能陪。jūn cái zì yǔ guǐ shén dòu,jiē wǒ lǎo yǐ ān néng péi。

初食车螯

欧阳修

累累盘中蛤,来自海之涯。lèi lèi pán zhōng há,lái zì hǎi zhī yá。
坐客初未识,食之先叹嗟。zuò kè chū wèi shí,shí zhī xiān tàn jiē。
五代昔乖隔,九州如剖瓜。wǔ dài xī guāi gé,jiǔ zhōu rú pōu guā。
东南限淮海,邈不通夷华。dōng nán xiàn huái hǎi,miǎo bù tōng yí huá。
于时北州人,饮食陋莫加。yú shí běi zhōu rén,yǐn shí lòu mò jiā。
鸡豚为异味,贵贱无等差。jī tún wèi yì wèi,guì jiàn wú děng chà。
自从圣人出,天下为一家。zì cóng shèng rén chū,tiān xià wèi yī jiā。
南产错交广,西珍富邛巴。nán chǎn cuò jiāo guǎng,xī zhēn fù qióng bā。
水载每连舳,陆输动盈车。shuǐ zài měi lián zhú,lù shū dòng yíng chē。
溪潜细毛发,海怪雄须牙。xī qián xì máo fā,hǎi guài xióng xū yá。
岂惟贵公侯,闾巷饱鱼虾。qǐ wéi guì gōng hóu,lǘ xiàng bǎo yú xiā。
此蛤今始至,其来何晚邪。cǐ há jīn shǐ zhì,qí lái hé wǎn xié。
螯蛾闻二名,久见南人夸。áo é wén èr míng,jiǔ jiàn nán rén kuā。
璀璨壳如玉,斑斓点生花。cuǐ càn ké rú yù,bān lán diǎn shēng huā。
含浆不肯吐,得火遽已呀。hán jiāng bù kěn tǔ,dé huǒ jù yǐ ya。
共食惟恐后,争先屡成哗。gòng shí wéi kǒng hòu,zhēng xiān lǚ chéng huā。
但喜美无厌,岂思来甚遐。dàn xǐ měi wú yàn,qǐ sī lái shén xiá。
多惭海上翁,辛苦斫泥沙。duō cán hǎi shàng wēng,xīn kǔ zhuó ní shā。

送裴如晦之吴江

欧阳修

鸡鸣车马驰,夜半声未已。jī míng chē mǎ chí,yè bàn shēng wèi yǐ。
皇皇走声利,与日争寸晷。huáng huáng zǒu shēng lì,yǔ rì zhēng cùn guǐ。
而我独何为,闲宴奉君子。ér wǒ dú hé wèi,xián yàn fèng jūn zi。
京师十二门,四方来万里。jīng shī shí èr mén,sì fāng lái wàn lǐ。
顾吾坐中人,暂聚浮云尔。gù wú zuò zhōng rén,zàn jù fú yún ěr。
念子一扁舟,片帆如鸟起。niàn zi yī biǎn zhōu,piàn fān rú niǎo qǐ。
文章富千箱,吏禄求斗米。wén zhāng fù qiān xiāng,lì lù qiú dòu mǐ。
白玉有时沽,青衫岂须耻。bái yù yǒu shí gū,qīng shān qǐ xū chǐ。
人生足忧患,合散乃常理。rén shēng zú yōu huàn,hé sàn nǎi cháng lǐ。
惟应当欢时,饮酒如饮水。wéi yīng dāng huān shí,yǐn jiǔ rú yǐn shuǐ。

盘车图

欧阳修

浅山嶙嶙,乱石矗矗,山石硗聱车碌碌。qiǎn shān lín lín,luàn shí chù chù,shān shí qiāo áo chē lù lù。
山势盘斜随涧谷,侧辙倾辕如欲覆。shān shì pán xié suí jiàn gǔ,cè zhé qīng yuán rú yù fù。
出乎两崖之隘口,忽见百里之平陆。chū hū liǎng yá zhī ài kǒu,hū jiàn bǎi lǐ zhī píng lù。
坡长坂峻牛力疲,天寒日暮人心速。pō zhǎng bǎn jùn niú lì pí,tiān hán rì mù rén xīn sù。
杨褒忍饥官太学,得钱买此才盈幅。yáng bāo rěn jī guān tài xué,dé qián mǎi cǐ cái yíng fú。
爱其树老石硬,山回路转。ài qí shù lǎo shí yìng,shān huí lù zhuǎn。
高下曲直,横斜隐见。gāo xià qū zhí,héng xié yǐn jiàn。
妍媸向背各有态,远近分毫皆可辨。yán chī xiàng bèi gè yǒu tài,yuǎn jìn fēn háo jiē kě biàn。
自言昔有数家笔,画古传多名姓失。zì yán xī yǒu shù jiā bǐ,huà gǔ chuán duō míng xìng shī。
后来见者知谓谁,乞诗梅老聊称述。hòu lái jiàn zhě zhī wèi shuí,qǐ shī méi lǎo liáo chēng shù。
古画画意不画形,梅诗咏物无隐情。gǔ huà huà yì bù huà xíng,méi shī yǒng wù wú yǐn qíng。
忘形得意知者寡,不若见诗如见画。wàng xíng dé yì zhī zhě guǎ,bù ruò jiàn shī rú jiàn huà。
乃知杨生真好奇,此画此诗兼有之。nǎi zhī yáng shēng zhēn hǎo qí,cǐ huà cǐ shī jiān yǒu zhī。
乐能自足乃为富,岂必金玉名高赀。lè néng zì zú nǎi wèi fù,qǐ bì jīn yù míng gāo zī。
朝看画,暮读诗,杨生得此可不饥。cháo kàn huà,mù dú shī,yáng shēng dé cǐ kě bù jī。