古诗词

复安静堂旧额

王十朋

端明之孙字子强,银钩铁画传遗芳。duān míng zhī sūn zì zi qiáng,yín gōu tiě huà chuán yí fāng。
昔年作郡古平海,大笔亲书安静堂。xī nián zuò jùn gǔ píng hǎi,dà bǐ qīn shū ān jìng táng。
自从宣和至乾道,字与轮奂争光芒。zì cóng xuān hé zhì qián dào,zì yǔ lún huàn zhēng guāng máng。
一朝忽遭俗眼白,毁灭名姓深埋藏。yī cháo hū zāo sú yǎn bái,huǐ miè míng xìng shēn mái cáng。
我来搜访久乃获,老兵据为寝处床。wǒ lái sōu fǎng jiǔ nǎi huò,lǎo bīng jù wèi qǐn chù chuáng。
涤除五载尘土面,字向堂上增激昂。dí chú wǔ zài chén tǔ miàn,zì xiàng táng shàng zēng jī áng。
祖为第一孙是似,书有家法称莆阳。zǔ wèi dì yī sūn shì shì,shū yǒu jiā fǎ chēng pú yáng。
体具万安颇雄壮,榜与忠献同翱翔。tǐ jù wàn ān pǒ xióng zhuàng,bǎng yǔ zhōng xiàn tóng áo xiáng。
因知文字乃至宝,一时之厄庸何伤。yīn zhī wén zì nǎi zhì bǎo,yī shí zhī è yōng hé shāng。
石鼓文有鬼神护,淮西碑并日月光。shí gǔ wén yǒu guǐ shén hù,huái xī bēi bìng rì yuè guāng。
岂容泯灭暴秦火,谁肯脍炙段文昌。qǐ róng mǐn miè bào qín huǒ,shuí kěn kuài zhì duàn wén chāng。
书生作郡太迂阔,理财听讼俱非长。shū shēng zuò jùn tài yū kuò,lǐ cái tīng sòng jù fēi zhǎng。
吾君若问何以治,堂复韩蔡祠秦姜。wú jūn ruò wèn hé yǐ zhì,táng fù hán cài cí qín jiāng。
今才五日京兆耳,眷此陈迹犹未忘。jīn cái wǔ rì jīng zhào ěr,juàn cǐ chén jì yóu wèi wàng。
但愿兹堂日安静,名与国寿俱无疆。dàn yuàn zī táng rì ān jìng,míng yǔ guó shòu jù wú jiāng。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

凤凰岩

王十朋

凤鸟久不至,胡为于此藏。fèng niǎo jiǔ bù zhì,hú wèi yú cǐ cáng。
德辉如可览,应不恋高岗。dé huī rú kě lǎn,yīng bù liàn gāo gǎng。

宿饭溪驿

王十朋

甑屿饱曾见,饭溪名始闻。zèng yǔ bǎo céng jiàn,fàn xī míng shǐ wén。
老怀如子美,到处不忘君。lǎo huái rú zi měi,dào chù bù wàng jūn。

宿饭溪驿

王十朋

门拥千峰翠,溪无一点尘。mén yōng qiān fēng cuì,xī wú yī diǎn chén。
松风清入耳,山月白随人。sōng fēng qīng rù ěr,shān yuè bái suí rén。

宿真隐寺

王十朋

我亦欲真隐,区区愧此身。wǒ yì yù zhēn yǐn,qū qū kuì cǐ shēn。
山林与城市,何处隐非真。shān lín yǔ chéng shì,hé chù yǐn fēi zhēn。

饭枕峰

王十朋

门外峰如枕,宜眠清净身。mén wài fēng rú zhěn,yí mián qīng jìng shēn。
禅僧自面壁,谁是枕峰人。chán sēng zì miàn bì,shuí shì zhěn fēng rén。

饭枕峰

王十朋

饭罢匆匆别,劳生可奈何。fàn bà cōng cōng bié,láo shēng kě nài hé。
不能留一宿,有愧此峰多。bù néng liú yī sù,yǒu kuì cǐ fēng duō。

悼亡

王十朋

伤哉无复见,老矣不成偕。shāng zāi wú fù jiàn,lǎo yǐ bù chéng xié。
牢落凝香地,同谁话此怀。láo luò níng xiāng dì,tóng shuí huà cǐ huái。

悼亡

王十朋

相勉惟清白,囊如四壁空。xiāng miǎn wéi qīng bái,náng rú sì bì kōng。
难忘将绝语,劝我莫言穷。nán wàng jiāng jué yǔ,quàn wǒ mò yán qióng。

鹰爪花

王十朋

谁把名鹰爪,天然状不殊。shuí bǎ míng yīng zhǎo,tiān rán zhuàng bù shū。
无心事搏击,中有鸟相呼。wú xīn shì bó jī,zhōng yǒu niǎo xiāng hū。

长生草

王十朋

草有长生者,无根叶自抽。cǎo yǒu zhǎng shēng zhě,wú gēn yè zì chōu。
秦皇不知此,误向海山求。qín huáng bù zhī cǐ,wù xiàng hǎi shān qiú。

榕木

王十朋

南国有乔木,老非梁栋材。nán guó yǒu qiáo mù,lǎo fēi liáng dòng cái。
清阴可以覆,亦足报栽培。qīng yīn kě yǐ fù,yì zú bào zāi péi。

令人生日哭以小诗

王十朋

生日今重见,细君嗟不回。shēng rì jīn zhòng jiàn,xì jūn jiē bù huí。
竟孤偕老愿,忍看旧时梅。jìng gū xié lǎo yuàn,rěn kàn jiù shí méi。

令人生日哭以小诗

王十朋

去岁一杯酒,遽然生死分。qù suì yī bēi jiǔ,jù rán shēng sǐ fēn。
儿孙为寿地,恸哭不堪闻。ér sūn wèi shòu dì,tòng kū bù kān wén。

烛花

王十朋

郡舍拥炉坐,烛开连夜花。jùn shě yōng lú zuò,zhú kāi lián yè huā。
主人无喜事,应是报还家。zhǔ rén wú xǐ shì,yīng shì bào hái jiā。

云榭纳凉

王十朋

人间正炎热,云榭独清凉。rén jiān zhèng yán rè,yún xiè dú qīng liáng。
如欲慰黎庶,诸君宜奉扬。rú yù wèi lí shù,zhū jūn yí fèng yáng。