古诗词

舟中晚赋

朱熹

长风一万里,披豁暮云空。zhǎng fēng yī wàn lǐ,pī huō mù yún kōng。
极浦三年梦,扁舟二子同。jí pǔ sān nián mèng,biǎn zhōu èr zi tóng。
离离浮远树,杳杳没孤鸿。lí lí fú yuǎn shù,yǎo yǎo méi gū hóng。
若问明朝事,西山晻霭中。ruò wèn míng cháo shì,xī shān àn ǎi zhōng。
朱熹

朱熹

朱熹(1130年9月15日~1200年4月23日),行五十二,小名沋郎,小字季延,字元晦,一字仲晦,号晦庵,晚称晦翁,又称紫阳先生、考亭先生、沧州病叟、云谷老人、沧洲病叟、逆翁。谥文,又称朱文公。汉族,祖籍南宋江南东路徽州府婺源县(今江西省婺源),出生于南剑州尤溪(今属福建三明市)。南宋著名的理学家、思想家、哲学家、教育家、诗人、闽学派的代表人物,世称朱子,是孔子、孟子以来最杰出的弘扬儒学的大师。 朱熹的作品>>

猜您喜欢

哭罗宗约二首

朱熹

江阁论心地,重来感慨多。jiāng gé lùn xīn dì,zhòng lái gǎn kǎi duō。
故人今已矣,此道竟如何。gù rén jīn yǐ yǐ,cǐ dào jìng rú hé。
但使穷新得,终当订旧讹。dàn shǐ qióng xīn dé,zhōng dāng dìng jiù é。
话言虽永隔,吾欲问沧波。huà yán suī yǒng gé,wú yù wèn cāng bō。

哭罗宗约二首

朱熹

行义追前辈,孤风凛一生。xíng yì zhuī qián bèi,gū fēng lǐn yī shēng。
子平婚嫁了,元亮去留轻。zi píng hūn jià le,yuán liàng qù liú qīng。
涪万无归棹,严杨有旧盟。fú wàn wú guī zhào,yán yáng yǒu jiù méng。
空令同社客,生死痛交情。kōng lìng tóng shè kè,shēng sǐ tòng jiāo qíng。

傅安道杨仪之二漕劝农有诗次韵二首

朱熹

并峙双台峻,分驰四牡闲。bìng zhì shuāng tái jùn,fēn chí sì mǔ xián。
共欣膏脉润,未要粉泥乾。gòng xīn gāo mài rùn,wèi yào fěn ní qián。
诗律何妨细,欢情岂遂阑。shī lǜ hé fáng xì,huān qíng qǐ suì lán。
新畬行可问,载酒想同看。xīn shē xíng kě wèn,zài jiǔ xiǎng tóng kàn。

傅安道杨仪之二漕劝农有诗次韵二首

朱熹

世味今如许,吾生本自闲。shì wèi jīn rú xǔ,wú shēng běn zì xián。
心期虽好在,欲习未全乾。xīn qī suī hǎo zài,yù xí wèi quán qián。
错莫尘编暗,栖迟壮节阑。cuò mò chén biān àn,qī chí zhuàng jié lán。
不因勋业晚,清镜亦频看。bù yīn xūn yè wǎn,qīng jìng yì pín kàn。

登岳麓赫曦台联句

朱熹

泛舟长沙渚,振策湘山岑。fàn zhōu zhǎng shā zhǔ,zhèn cè xiāng shān cén。
烟云眇变化,宇宙穷高深。yān yún miǎo biàn huà,yǔ zhòu qióng gāo shēn。
怀古壮士志,忧时君子心。huái gǔ zhuàng shì zhì,yōu shí jūn zi xīn。
寄言尘中客,莽苍谁能寻。jì yán chén zhōng kè,mǎng cāng shuí néng xún。

登定王台

朱熹

寂寞番君后,光华帝子来。jì mò fān jūn hòu,guāng huá dì zi lái。
千年馀故国,万事只空台。qiān nián yú gù guó,wàn shì zhǐ kōng tái。
日月东西见,湖山表里开。rì yuè dōng xī jiàn,hú shān biǎo lǐ kāi。
从知爽鸠乐,莫作雍门哀。cóng zhī shuǎng jiū lè,mò zuò yōng mén āi。

次敬夫登定王台韵

朱熹

今朝风日好,抱病起登台。jīn cháo fēng rì hǎo,bào bìng qǐ dēng tái。
山色愁无尽,江波去不回。shān sè chóu wú jǐn,jiāng bō qù bù huí。
客怀元老草,节物又疏梅。kè huái yuán lǎo cǎo,jié wù yòu shū méi。
且莫催归骑,凭栏更一杯。qiě mò cuī guī qí,píng lán gèng yī bēi。

十三日晨起霜

朱熹

北渚无新梦,南山有旧台。běi zhǔ wú xīn mèng,nán shān yǒu jiù tái。
端能成独往,未肯遽空回。duān néng chéng dú wǎng,wèi kěn jù kōng huí。
磴滑新经雪,林深不见梅。dèng huá xīn jīng xuě,lín shēn bù jiàn méi。
急须乘霁色,何必散银杯。jí xū chéng jì sè,hé bì sàn yín bēi。

敬夫用熹定王台韵赋诗因复次韵

朱熹

新诗通造化,催出火轮来。xīn shī tōng zào huà,cuī chū huǒ lún lái。
云物低南极,江山接汉台。yún wù dī nán jí,jiāng shān jiē hàn tái。
心期千古迥,怀抱一生开。xīn qī qiān gǔ jiǒng,huái bào yī shēng kāi。
回首狂驰子,纷纷政可哀。huí shǒu kuáng chí zi,fēn fēn zhèng kě āi。

后洞山口晚赋

朱熹

日落千林外,烟飞紫翠深。rì luò qiān lín wài,yān fēi zǐ cuì shēn。
寒泉添壑底,积雪尚崖阴。hán quán tiān hè dǐ,jī xuě shàng yá yīn。
景要吾人共,诗留永夜吟。jǐng yào wú rén gòng,shī liú yǒng yè yín。
从教广长舌,莫尽此时心。cóng jiào guǎng zhǎng shé,mò jǐn cǐ shí xīn。

自方广过高台次敬夫韵

朱熹

素雪留清壁,苍霞对赤城。sù xuě liú qīng bì,cāng xiá duì chì chéng。
我来阴壑晚,人说夜灯明。wǒ lái yīn hè wǎn,rén shuō yè dēng míng。
贝叶无新得,蒲人有旧盟。bèi yè wú xīn dé,pú rén yǒu jiù méng。
咄哉宁负汝,安敢负吾生。duō zāi níng fù rǔ,ān gǎn fù wú shēng。

至上封用择之韵

朱熹

畴昔朱陵洞,如今白帝城。chóu xī zhū líng dòng,rú jīn bái dì chéng。
天高云共色,夜永月同明。tiān gāo yún gòng sè,yè yǒng yuè tóng míng。
万象争回巧,千峰尽乞盟。wàn xiàng zhēng huí qiǎo,qiān fēng jǐn qǐ méng。
登临须我辈,更约羡门生。dēng lín xū wǒ bèi,gèng yuē xiàn mén shēng。

登祝融峰用择之韵

朱熹

今年缘底事,浪走太无端。jīn nián yuán dǐ shì,làng zǒu tài wú duān。
直以心期远,非贪眼界宽。zhí yǐ xīn qī yuǎn,fēi tān yǎn jiè kuān。
云山于此尽,风袂不胜寒。yún shān yú cǐ jǐn,fēng mèi bù shèng hán。
孤鸟知人意,茫茫去不还。gū niǎo zhī rén yì,máng máng qù bù hái。

赠上封诸老

朱熹

夜宿上封寺,翛然尘虑清。yè sù shàng fēng sì,xiāo rán chén lǜ qīng。
月明残雪里,泉溜隔窗声。yuè míng cán xuě lǐ,quán liū gé chuāng shēng。
楮衲今如许,绨袍那复情。chǔ nà jīn rú xǔ,tí páo nà fù qíng。
炉红虚室暖,聊得话平生。lú hóng xū shì nuǎn,liáo dé huà píng shēng。

十五日再登祝融用台字韵

朱熹

江流围玉界,天影抱琼台。jiāng liú wéi yù jiè,tiān yǐng bào qióng tái。
拄杖烟霄外,中岩日月回。zhǔ zhàng yān xiāo wài,zhōng yán rì yuè huí。
箕山藏遁许,吴市隐仙梅。jī shān cáng dùn xǔ,wú shì yǐn xiān méi。
一笑今何在,相期再举杯。yī xiào jīn hé zài,xiāng qī zài jǔ bēi。