古诗词

依韵和三王少卿同过弊庐

邵雍

洛中诗有社,马上句如神。luò zhōng shī yǒu shè,mǎ shàng jù rú shén。
白首交情重,黄花节物新。bái shǒu jiāo qíng zhòng,huáng huā jié wù xīn。
见过心可荷,知愧道非淳。jiàn guò xīn kě hé,zhī kuì dào fēi chún。
寂寞西风里,身闲半古人。jì mò xī fēng lǐ,shēn xián bàn gǔ rén。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

年老逢春十三首

邵雍

年老逢春兴未收,愿春慈造少迟留。nián lǎo féng chūn xīng wèi shōu,yuàn chūn cí zào shǎo chí liú。
既称好事愁花老,须与多情秉烛游。jì chēng hǎo shì chóu huā lǎo,xū yǔ duō qíng bǐng zhú yóu。
酒里功劳闲汗马,诗中罪过静风流。jiǔ lǐ gōng láo xián hàn mǎ,shī zhōng zuì guò jìng fēng liú。
东君不奈人嘲戏,僝僽花枝恶未休。dōng jūn bù nài rén cháo xì,chán zhòu huā zhī è wèi xiū。

年老逢春十三首

邵雍

年老逢春莫惜狂,惜狂无那兴难当。nián lǎo féng chūn mò xī kuáng,xī kuáng wú nà xīng nán dāng。
园林恰到恶明媚,风雨便多闲中伤。yuán lín qià dào è míng mèi,fēng yǔ biàn duō xián zhōng shāng。
花等半开宜速赏,酒闻才熟便先尝。huā děng bàn kāi yí sù shǎng,jiǔ wén cái shú biàn xiān cháng。
大都美物天长惜,非是吾侪曲主张。dà dōu měi wù tiān zhǎng xī,fēi shì wú chái qū zhǔ zhāng。

年老逢春十三首

邵雍

年老逢春春不任,不任缘被老来侵。nián lǎo féng chūn chūn bù rèn,bù rèn yuán bèi lǎo lái qīn。
一身老去恶足惜,满眼春归何处寻。yī shēn lǎo qù è zú xī,mǎn yǎn chūn guī hé chù xún。
红日坠时风更急,落花流处水仍深。hóng rì zhuì shí fēng gèng jí,luò huā liú chù shuǐ réng shēn。
流莺不悟芳菲歇,犹向枝头送好音。liú yīng bù wù fāng fēi xiē,yóu xiàng zhī tóu sòng hǎo yīn。

年老逢春十三首

邵雍

年老逢春认破春,破春不用苦伤神。nián lǎo féng chūn rèn pò chūn,pò chūn bù yòng kǔ shāng shén。
身心自有安存地,草木焉能媚惑人。shēn xīn zì yǒu ān cún dì,cǎo mù yān néng mèi huò rén。
此日荣为他日瘁,今年陈是去年新。cǐ rì róng wèi tā rì cuì,jīn nián chén shì qù nián xīn。
世间忧喜常相逐,多少酒能平得君。shì jiān yōu xǐ cháng xiāng zhú,duō shǎo jiǔ néng píng dé jūn。

六十三吟

邵雍

行年六十有三岁,齿发虽衰志未衰。xíng nián liù shí yǒu sān suì,chǐ fā suī shuāi zhì wèi shuāi。
耻把精神虚作弄,肯将才力妄施为。chǐ bǎ jīng shén xū zuò nòng,kěn jiāng cái lì wàng shī wèi。
愁闻刮骨声音切,闷见吹毛智数卑。chóu wén guā gǔ shēng yīn qiè,mèn jiàn chuī máo zhì shù bēi。
珍重至人尝有语,落便宜是得便宜。zhēn zhòng zhì rén cháng yǒu yǔ,luò biàn yí shì dé biàn yí。

太和汤吟

邵雍

二味相和就瓮头,一般收口效偏优。èr wèi xiāng hé jiù wèng tóu,yī bān shōu kǒu xiào piān yōu。
同斟只却因无事,独酌何尝为有愁。tóng zhēn zhǐ què yīn wú shì,dú zhuó hé cháng wèi yǒu chóu。
才沃便从真宰辟,半醺仍约伏羲游。cái wò biàn cóng zhēn zǎi pì,bàn xūn réng yuē fú xī yóu。
人间尽爱醉时好,未到醉时谁肯休。rén jiān jǐn ài zuì shí hǎo,wèi dào zuì shí shuí kěn xiū。

洗竹

邵雍

岁寒松柏共经秋,丛剉无端蔽翳稠。suì hán sōng bǎi gòng jīng qiū,cóng cuò wú duān bì yì chóu。
遍地冗枝都与去,倚天高干一齐留。biàn dì rǒng zhī dōu yǔ qù,yǐ tiān gāo gàn yī qí liú。
应龙吟后声能效,仪凤来时功可收。yīng lóng yín hòu shēng néng xiào,yí fèng lái shí gōng kě shōu。
未说其他为用处,此般风格最难俦。wèi shuō qí tā wèi yòng chù,cǐ bān fēng gé zuì nán chóu。

天意吟

邵雍

天意无他只自然,自然之外更无天。tiān yì wú tā zhǐ zì rán,zì rán zhī wài gèng wú tiān。
不欺谁怕居暗室,绝利须求在一源。bù qī shuí pà jū àn shì,jué lì xū qiú zài yī yuán。
未吃力时犹有说,到收功处更何言。wèi chī lì shí yóu yǒu shuō,dào shōu gōng chù gèng hé yán。
圣人能事人难继,无价明珠正在渊。shèng rén néng shì rén nán jì,wú jià míng zhū zhèng zài yuān。

问春吟

邵雍

自古言花须说莺,莺花本合一时行。zì gǔ yán huā xū shuō yīng,yīng huā běn hé yī shí xíng。
因何花谢莺才至,浪得莺花相与名。yīn hé huā xiè yīng cái zhì,làng dé yīng huā xiāng yǔ míng。
辄欲问春春不应,私于蜂蝶有何情。zhé yù wèn chūn chūn bù yīng,sī yú fēng dié yǒu hé qíng。
流莺不伏春辜负,啼了千声又万声。liú yīng bù fú chūn gū fù,tí le qiān shēng yòu wàn shēng。

楼上寄友人

邵雍

有客常轻平地春,夫春不得不云云。yǒu kè cháng qīng píng dì chūn,fū chūn bù dé bù yún yún。
能安陋巷无如我,既上高楼还忆君。néng ān lòu xiàng wú rú wǒ,jì shàng gāo lóu hái yì jūn。
满眼云林都是绿,万家辉舞半来新。mǎn yǎn yún lín dōu shì lǜ,wàn jiā huī wǔ bàn lái xīn。
凭栏须是心无事,谁是凭栏无事人。píng lán xū shì xīn wú shì,shuí shì píng lán wú shì rén。

所失吟

邵雍

所失弥多所得微,中间赢得一歔欷。suǒ shī mí duō suǒ dé wēi,zhōng jiān yíng dé yī xū xī。
人荣人悴乃常理,花谢花开何足追。rén róng rén cuì nǎi cháng lǐ,huā xiè huā kāi hé zú zhuī。
偶尔相逢却相别,乍然同喜又同悲。ǒu ěr xiāng féng què xiāng bié,zhà rán tóng xǐ yòu tóng bēi。
只消照破都无事,何必区区更辩为。zhǐ xiāo zhào pò dōu wú shì,hé bì qū qū gèng biàn wèi。

插花吟

邵雍

头上花枝照酒卮,酒卮中有好花枝。tóu shàng huā zhī zhào jiǔ zhī,jiǔ zhī zhōng yǒu hǎo huā zhī。
身经两世太平日,眼见四朝全盛时。shēn jīng liǎng shì tài píng rì,yǎn jiàn sì cháo quán shèng shí。
况复筋骸粗康健,那堪时节正芳菲。kuàng fù jīn hái cū kāng jiàn,nà kān shí jié zhèng fāng fēi。
酒涵花影红光溜,争忍花前不醉归。jiǔ hán huā yǐng hóng guāng liū,zhēng rěn huā qián bù zuì guī。

闲居吟

邵雍

闲居须是洛中居,天下闲居皆莫如。xián jū xū shì luò zhōng jū,tiān xià xián jū jiē mò rú。
文物四方贤俊地,山川千古帝王都。wén wù sì fāng xián jùn dì,shān chuān qiān gǔ dì wáng dōu。
绝奇花畔持芳醑,最软草间移小车。jué qí huā pàn chí fāng xǔ,zuì ruǎn cǎo jiān yí xiǎo chē。
只有尧夫负亲旧,交亲殊不负尧夫。zhǐ yǒu yáo fū fù qīn jiù,jiāo qīn shū bù fù yáo fū。

依韵和张子坚太博

邵雍

八载相逢恨未平,如何别酒又还倾。bā zài xiāng féng hèn wèi píng,rú hé bié jiǔ yòu hái qīng。
虽惭坦率珠多类,却识清和玉有声。suī cán tǎn lǜ zhū duō lèi,què shí qīng hé yù yǒu shēng。
处世当为天下士,赏花须是洛阳城。chù shì dāng wèi tiān xià shì,shǎng huā xū shì luò yáng chéng。
也知今古真男子,造化功夫不易生。yě zhī jīn gǔ zhēn nán zi,zào huà gōng fū bù yì shēng。

还鞠十二著作见示共城诗卷

邵雍

写象丹青未易偕,丹青虽写象情怀。xiě xiàng dān qīng wèi yì xié,dān qīng suī xiě xiàng qíng huái。
览君十首诗三遍,胜我再游乡一回。lǎn jūn shí shǒu shī sān biàn,shèng wǒ zài yóu xiāng yī huí。
故国不知新想望,家山如见旧崔嵬。gù guó bù zhī xīn xiǎng wàng,jiā shān rú jiàn jiù cuī wéi。
功名时事人休问,只有两行清泪揩。gōng míng shí shì rén xiū wèn,zhǐ yǒu liǎng xíng qīng lèi kāi。