古诗词

依韵和三王少卿同过弊庐

邵雍

洛中诗有社,马上句如神。luò zhōng shī yǒu shè,mǎ shàng jù rú shén。
白首交情重,黄花节物新。bái shǒu jiāo qíng zhòng,huáng huā jié wù xīn。
见过心可荷,知愧道非淳。jiàn guò xīn kě hé,zhī kuì dào fēi chún。
寂寞西风里,身闲半古人。jì mò xī fēng lǐ,shēn xián bàn gǔ rén。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

十三日游上寺

邵雍

能休尘境为真境,未了僧家是俗家。néng xiū chén jìng wèi zhēn jìng,wèi le sēng jiā shì sú jiā。
不向此中寻洞府,更于何处觅藏花。bù xiàng cǐ zhōng xún dòng fǔ,gèng yú hé chù mì cáng huā。

十三日游上寺

邵雍

堪嗟五伯争周烬,可笑三分拾汉馀。kān jiē wǔ bó zhēng zhōu jìn,kě xiào sān fēn shí hàn yú。
何似不才闲处坐,平时云水绕衣裾。hé shì bù cái xián chù zuò,píng shí yún shuǐ rào yī jū。

是夕宿至锦屏山下

邵雍

寻常看月亦婵娟,不似今宵特地圆。xún cháng kàn yuè yì chán juān,bù shì jīn xiāo tè dì yuán。
疑是素娥纾宿憾,相逢为在锦屏前。yí shì sù é shū sù hàn,xiāng féng wèi zài jǐn píng qián。

十七日锦屏山下谢城中张孙二君惠茶

邵雍

山似捼蓝波似染,游心一向难拘检。shān shì ruó lán bō shì rǎn,yóu xīn yī xiàng nán jū jiǎn。
仍携二友所分茶,每到烟岚深处点。réng xié èr yǒu suǒ fēn chá,měi dào yān lán shēn chù diǎn。

十八日逾牵羊坂南达伊川坟上

邵雍

三尺荒坟百尺山,生身慈爱在其间。sān chǐ huāng fén bǎi chǐ shān,shēng shēn cí ài zài qí jiān。
此情至死不能尽,日暮徘徊又且还。cǐ qíng zhì sǐ bù néng jǐn,rì mù pái huái yòu qiě hái。

思程氏父子兄弟因以寄之其一

邵雍

年年时节近中秋,佳水佳山烂漫游。nián nián shí jié jìn zhōng qiū,jiā shuǐ jiā shān làn màn yóu。
此际归期为君促,伊川不得久迟留。cǐ jì guī qī wèi jūn cù,yī chuān bù dé jiǔ chí liú。

十九日归洛城路游龙门

邵雍

伊川往复过龙山,每过龙山意且闲。yī chuān wǎng fù guò lóng shān,měi guò lóng shān yì qiě xián。
莫道移人不由境,可堪深著利名间。mò dào yí rén bù yóu jìng,kě kān shēn zhù lì míng jiān。

十九日归洛城路游龙门

邵雍

无烦物象弄精神,世态何常不喜新。wú fán wù xiàng nòng jīng shén,shì tài hé cháng bù xǐ xīn。
唯有前墀好风月,清光依旧属闲人。wéi yǒu qián chí hǎo fēng yuè,qīng guāng yī jiù shǔ xián rén。

二十日到城中见交旧

邵雍

年年此际走烟岚,人亦何尝谓我贪。nián nián cǐ jì zǒu yān lán,rén yì hé cháng wèi wǒ tān。
归见交亲话清胜,且无防患在三缄。guī jiàn jiāo qīn huà qīng shèng,qiě wú fáng huàn zài sān jiān。

代书寄剑州普安令周士彦屯田又一绝

邵雍

正当老辈过从日,况值高秋摇落天。zhèng dāng lǎo bèi guò cóng rì,kuàng zhí gāo qiū yáo luò tiān。
一把黄花一樽酒,故人西去又经年。yī bǎ huáng huā yī zūn jiǔ,gù rén xī qù yòu jīng nián。

伤心行

邵雍

不知何铁打成针,一打成针只刺心。bù zhī hé tiě dǎ chéng zhēn,yī dǎ chéng zhēn zhǐ cì xīn。
料得人心不过寸,刺时须刺十分深。liào dé rén xīn bù guò cùn,cì shí xū cì shí fēn shēn。

和张子望洛城观花

邵雍

造化从来不负人,万般红紫见天真。zào huà cóng lái bù fù rén,wàn bān hóng zǐ jiàn tiān zhēn。
满城车马空撩乱,未必逢春便得春。mǎn chéng chē mǎ kōng liāo luàn,wèi bì féng chūn biàn dé chūn。

梦过城东谒洛阳尉杨应之

邵雍

夜来清梦过城东,溪水分流径路通。yè lái qīng mèng guò chéng dōng,xī shuǐ fēn liú jìng lù tōng。
全似乘查上天汉,但无严子验行踪。quán shì chéng chá shàng tiān hàn,dàn wú yán zi yàn xíng zōng。

寄吴传正寺丞

邵雍

天津风月一何孤,似我经秋相忆无。tiān jīn fēng yuè yī hé gū,shì wǒ jīng qiū xiāng yì wú。
每仗晴波寄声去,不知曾得到东都。měi zhàng qíng bō jì shēng qù,bù zhī céng dé dào dōng dōu。

寄前洛阳簿陆刚叔秘校

邵雍

洛阳官满归吴会,男子雄图志未伸。luò yáng guān mǎn guī wú huì,nán zi xióng tú zhì wèi shēn。
若到江山最佳处,举杯无惜望天津。ruò dào jiāng shān zuì jiā chù,jǔ bēi wú xī wàng tiān jīn。