古诗词

依韵和三王少卿同过弊庐

邵雍

洛中诗有社,马上句如神。luò zhōng shī yǒu shè,mǎ shàng jù rú shén。
白首交情重,黄花节物新。bái shǒu jiāo qíng zhòng,huáng huā jié wù xīn。
见过心可荷,知愧道非淳。jiàn guò xīn kě hé,zhī kuì dào fēi chún。
寂寞西风里,身闲半古人。jì mò xī fēng lǐ,shēn xián bàn gǔ rén。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

寄亳州秦伯镇兵部

邵雍

酒涵花影满卮红,泻入天和胸臆中。jiǔ hán huā yǐng mǎn zhī hóng,xiè rù tiān hé xiōng yì zhōng。
最爱一般情味好,半醺时与太初同。zuì ài yī bān qíng wèi hǎo,bàn xūn shí yǔ tài chū tóng。

和王平甫教授赏花处惠茶韵

邵雍

太学先生善识花,得花精处却因茶。tài xué xiān shēng shàn shí huā,dé huā jīng chù què yīn chá。
万红香里烹馀后,分送天津第一家。wàn hóng xiāng lǐ pēng yú hòu,fēn sòng tiān jīn dì yī jiā。

南园赏花

邵雍

三月初三花正开,闲同亲旧上春台。sān yuè chū sān huā zhèng kāi,xián tóng qīn jiù shàng chūn tái。
寻常不醉此时醉,更醉犹能举大杯。xún cháng bù zuì cǐ shí zuì,gèng zuì yóu néng jǔ dà bēi。

南园赏花

邵雍

花前把酒花前醉,醉把花枝仍自歌。huā qián bǎ jiǔ huā qián zuì,zuì bǎ huā zhī réng zì gē。
花见白头人莫笑,白头人见好花多。huā jiàn bái tóu rén mò xiào,bái tóu rén jiàn hǎo huā duō。

问春

邵雍

三月春归留不住,春归春意难分付。sān yuè chūn guī liú bù zhù,chūn guī chūn yì nán fēn fù。
凡言归者必归家,为问春家在何处。fán yán guī zhě bì guī jiā,wèi wèn chūn jiā zài hé chù。

问春

邵雍

春来愁去只因花,春去愁来翻殢酒。chūn lái chóu qù zhǐ yīn huā,chūn qù chóu lái fān tì jiǔ。
长恨愁多酒力微,为春成病花知否。zhǎng hèn chóu duō jiǔ lì wēi,wèi chūn chéng bìng huā zhī fǒu。

小车行

邵雍

喜醉岂无千日酒,惜春还有四时花。xǐ zuì qǐ wú qiān rì jiǔ,xī chūn hái yǒu sì shí huā。
小车行处人欢喜,满洛城中都似家。xiǎo chē xíng chù rén huān xǐ,mǎn luò chéng zhōng dōu shì jiā。

依韵和浙宪任度支

邵雍

官路寻知已得真,可堪轻负洛城春。guān lù xún zhī yǐ dé zhēn,kě kān qīng fù luò chéng chūn。
江湖相望三千里,休使乡朋想望频。jiāng hú xiāng wàng sān qiān lǐ,xiū shǐ xiāng péng xiǎng wàng pín。

和宋都官乞梅

邵雍

小园虽有四般梅,不似江南迎腊开。xiǎo yuán suī yǒu sì bān méi,bù shì jiāng nán yíng là kāi。
长恨东君少风韵,先时未肯放春来。zhǎng hèn dōng jūn shǎo fēng yùn,xiān shí wèi kěn fàng chūn lái。

东轩黄红二梅正开坐上书呈友人

邵雍

一年一度见双梅,能见双梅几度开。yī nián yī dù jiàn shuāng méi,néng jiàn shuāng méi jǐ dù kāi。
人寿百年今六十,休论闲事且衔杯。rén shòu bǎi nián jīn liù shí,xiū lùn xián shì qiě xián bēi。

和任比部忆梅

邵雍

痛忆梅开易得残,既残憔悴不堪看。tòng yì méi kāi yì dé cán,jì cán qiáo cuì bù kān kàn。
年年长被清香误,争似闲栽竹数竿。nián nián zhǎng bèi qīng xiāng wù,zhēng shì xián zāi zhú shù gān。

垂柳

邵雍

门前垂柳正依依,更被东风来往吹。mén qián chuí liǔ zhèng yī yī,gèng bèi dōng fēng lái wǎng chuī。
忘了自家今已老,却疑身是少年时。wàng le zì jiā jīn yǐ lǎo,què yí shēn shì shǎo nián shí。

和君实端明花庵二首

邵雍

不用丹楹刻桷为,重重自有翠阴垂。bù yòng dān yíng kè jué wèi,zhòng zhòng zì yǒu cuì yīn chuí。
后人继取天真意,种莳增华非所宜。hòu rén jì qǔ tiān zhēn yì,zhǒng shí zēng huá fēi suǒ yí。

和君实端明花庵二首

邵雍

庵后庵前尽植花,花开番次四时好。ān hòu ān qián jǐn zhí huā,huā kāi fān cì sì shí hǎo。
主人事简常燕休,不信岁华能撰老。zhǔ rén shì jiǎn cháng yàn xiū,bù xìn suì huá néng zhuàn lǎo。

依韵和宋都官惠棕拂子

邵雍

洛邑从来号别都,能容无状久安居。luò yì cóng lái hào bié dōu,néng róng wú zhuàng jiǔ ān jū。
众蚊多少成雷处,一拂何由议扫除。zhòng wén duō shǎo chéng léi chù,yī fú hé yóu yì sǎo chú。