古诗词

依韵和三王少卿同过弊庐

邵雍

洛中诗有社,马上句如神。luò zhōng shī yǒu shè,mǎ shàng jù rú shén。
白首交情重,黄花节物新。bái shǒu jiāo qíng zhòng,huáng huā jié wù xīn。
见过心可荷,知愧道非淳。jiàn guò xīn kě hé,zhī kuì dào fēi chún。
寂寞西风里,身闲半古人。jì mò xī fēng lǐ,shēn xián bàn gǔ rén。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

戏谢富相公惠班笋三首

邵雍

名园不放过鸦飞,相国如今遂请时。míng yuán bù fàng guò yā fēi,xiāng guó rú jīn suì qǐng shí。
鼎食从来称富贵,更和花笋一兼之。dǐng shí cóng lái chēng fù guì,gèng hé huā sǔn yī jiān zhī。

戏谢富相公惠班笋三首

邵雍

承将大笋来相诧,小圃其如都不生。chéng jiāng dà sǔn lái xiāng chà,xiǎo pǔ qí rú dōu bù shēng。
虽向性情曾着力,奈何今日未能平。suī xiàng xìng qíng céng zhe lì,nài hé jīn rì wèi néng píng。

戏谢富相公惠班笋三首

邵雍

应物功夫出世间,岂容人可强跻攀。yīng wù gōng fū chū shì jiān,qǐ róng rén kě qiáng jī pān。
我侬自是不知量,培塿须求比泰山。wǒ nóng zì shì bù zhī liàng,péi lǒu xū qiú bǐ tài shān。

和李审言龙图行次龙门见寄

邵雍

万里秋光入坐明,交情预喜笑相迎。wàn lǐ qiū guāng rù zuò míng,jiāo qíng yù xǐ xiào xiāng yíng。
菊花未服重阳过,如待君来泛巨觥。jú huā wèi fú zhòng yáng guò,rú dài jūn lái fàn jù gōng。

知人吟

邵雍

事到急时观态度,人于危处露肝脾。shì dào jí shí guān tài dù,rén yú wēi chù lù gān pí。
深心厚貌平时可,慎勿便言容易知。shēn xīn hòu mào píng shí kě,shèn wù biàn yán róng yì zhī。

和君实端明副酒之什

邵雍

洛阳花木满城开,更送东都双榼来。luò yáng huā mù mǎn chéng kāi,gèng sòng dōng dōu shuāng kē lái。
遂使闲人转狂乱,奈何红日又西颓。suì shǐ xián rén zhuǎn kuáng luàn,nài hé hóng rì yòu xī tuí。

春日登石阁

邵雍

满洛城中将相家,广栽桃李作生涯。mǎn luò chéng zhōng jiāng xiāng jiā,guǎng zāi táo lǐ zuò shēng yá。
年年二月凭高处,不见人家只见花。nián nián èr yuè píng gāo chù,bù jiàn rén jiā zhǐ jiàn huā。

和司马君实崇德久待不至

邵雍

君家梁上年时燕,过社今年尚未回。jūn jiā liáng shàng nián shí yàn,guò shè jīn nián shàng wèi huí。
请罚误君凝伫久,万花深处小车来。qǐng fá wù jūn níng zhù jiǔ,wàn huā shēn chù xiǎo chē lái。

和司马君实崇德久待不至

邵雍

天启夫君八斗才,野人中路必须回。tiān qǐ fū jūn bā dòu cái,yě rén zhōng lù bì xū huí。
神仙一句难忘处,花外小车犹未来。shén xiān yī jù nán wàng chù,huā wài xiǎo chē yóu wèi lái。

别两绝其一

邵雍

楼外花深碍小车,难忘有德见思多。lóu wài huā shēn ài xiǎo chē,nán wàng yǒu dé jiàn sī duō。
欲凭桃李为之谢,桃李无言争奈何。yù píng táo lǐ wèi zhī xiè,táo lǐ wú yán zhēng nài hé。

懒起吟

邵雍

半记不记梦觉后,似愁无愁情倦时。bàn jì bù jì mèng jué hòu,shì chóu wú chóu qíng juàn shí。
拥衾侧卧未忺起,帘外落花撩乱飞。yōng qīn cè wò wèi xiān qǐ,lián wài luò huā liāo luàn fēi。

何如吟

邵雍

立身须作真男子,临事无为浅丈夫。lì shēn xū zuò zhēn nán zi,lín shì wú wèi qiǎn zhàng fū。
料得人生皆素定,空多计较竟何如。liào dé rén shēng jiē sù dìng,kōng duō jì jiào jìng hé rú。

雨后天津独步

邵雍

洛阳宫殿锁晴烟,唐汉以来书可传。luò yáng gōng diàn suǒ qíng yān,táng hàn yǐ lái shū kě chuán。
多少升沉都不见,空馀四面旧山川。duō shǎo shēng chén dōu bù jiàn,kōng yú sì miàn jiù shān chuān。

春色

邵雍

去岁春归留不住,今年春色来何处。qù suì chūn guī liú bù zhù,jīn nián chūn sè lái hé chù。
洛阳处处是桃源,小车渐转东街去。luò yáng chù chù shì táo yuán,xiǎo chē jiàn zhuǎn dōng jiē qù。

依韵和君实端明洛滨独步

邵雍

冠盖纷纷塞九衢,声名相轧在前呼。guān gài fēn fēn sāi jiǔ qú,shēng míng xiāng yà zài qián hū。
独君都不将为事,始信人间有丈夫。dú jūn dōu bù jiāng wèi shì,shǐ xìn rén jiān yǒu zhàng fū。