古诗词

闻苏先生除校书郎喜而为诗并招王子中

张耒

绩溪仙翁若秋鹤,有喙不向腥膻啄。jì xī xiān wēng ruò qiū hè,yǒu huì bù xiàng xīng shān zhuó。
几年戢翼大江南,下看纷纷飞燕雀。jǐ nián jí yì dà jiāng nán,xià kàn fēn fēn fēi yàn què。
亲携杖拂呵禅祖,自伐松根出灵药。qīn xié zhàng fú hē chán zǔ,zì fá sōng gēn chū líng yào。
世人真自为公忙,公宁有意人间乐。shì rén zhēn zì wèi gōng máng,gōng níng yǒu yì rén jiān lè。
嗣皇继明登俊彦,诏遣雠书天禄阁。sì huáng jì míng dēng jùn yàn,zhào qiǎn chóu shū tiān lù gé。
江山气象满收贮,倾倒归来开万橐。jiāng shān qì xiàng mǎn shōu zhù,qīng dào guī lái kāi wàn tuó。
咸韶无声嗟已久,野鼓羌弦自宫角。xián sháo wú shēng jiē yǐ jiǔ,yě gǔ qiāng xián zì gōng jiǎo。
当令鸾凤见文章,却遣丘陵仰山岳。dāng lìng luán fèng jiàn wén zhāng,què qiǎn qiū líng yǎng shān yuè。
王郎萧萧好文笔,一世清名推卫乐。wáng láng xiāo xiāo hǎo wén bǐ,yī shì qīng míng tuī wèi lè。
岭头梅发始辞家,坐见长安秋叶落。lǐng tóu méi fā shǐ cí jiā,zuò jiàn zhǎng ān qiū yè luò。
滞留穷县许过我,季心不负千金诺。zhì liú qióng xiàn xǔ guò wǒ,jì xīn bù fù qiān jīn nuò。
何为岁晚尚迟留,庭下寒篁还解箨。hé wèi suì wǎn shàng chí liú,tíng xià hán huáng hái jiě tuò。
我老栖栖亦何事,一官未足充藜藿。wǒ lǎo qī qī yì hé shì,yī guān wèi zú chōng lí huò。
读书把笔工无益,执板折腰心已怍。dú shū bǎ bǐ gōng wú yì,zhí bǎn zhé yāo xīn yǐ zuò。
顽疏一味难鞭警,妙道多生欲穿凿。wán shū yī wèi nán biān jǐng,miào dào duō shēng yù chuān záo。
惟君所事与我同,他日相从郑君学。wéi jūn suǒ shì yǔ wǒ tóng,tā rì xiāng cóng zhèng jūn xué。
张耒

张耒

北宋文学家,擅长诗词,为苏门四学士之一。《全宋词》《全宋诗》中有他的多篇作品。早年游学于陈,学官苏辙重爱,从学于苏轼,苏轼说他的文章类似苏辙,汪洋澹泊。其诗学白居易、张籍,如:《田家》《海州道中》《输麦行》多反映下层人民的生活以及自己的生活感受,风格平易晓畅。著作有《柯山集》五十卷、《拾遗》十二卷、《续拾遗》一卷。《宋史》卷四四四有传。 张耒的作品>>

猜您喜欢

雨歇二首

张耒

家童取酒冲泥至,酒满山瓶重莫携。jiā tóng qǔ jiǔ chōng ní zhì,jiǔ mǎn shān píng zhòng mò xié。
老子欣然一笑起,开尝洗盏对山妻。lǎo zi xīn rán yī xiào qǐ,kāi cháng xǐ zhǎn duì shān qī。

平生

张耒

平生壮节终难变,投老浮名信所遭。píng shēng zhuàng jié zhōng nán biàn,tóu lǎo fú míng xìn suǒ zāo。
要路争先宁遽福,从来率野屈吾曹。yào lù zhēng xiān níng jù fú,cóng lái lǜ yě qū wú cáo。

题南顿光武祠

张耒

他日曾休羽葆车,可怜宫寺已丘墟。tā rì céng xiū yǔ bǎo chē,kě lián gōng sì yǐ qiū xū。
云台诸将锵冠剑,却遣严光配坐隅。yún tái zhū jiāng qiāng guān jiàn,què qiǎn yán guāng pèi zuò yú。

发金陵折柳亭

张耒

津亭折得绿杨枝,更看春风向手吹。jīn tíng zhé dé lǜ yáng zhī,gèng kàn chūn fēng xiàng shǒu chuī。
建业城边春已老,连天荒草燕双飞。jiàn yè chéng biān chūn yǐ lǎo,lián tiān huāng cǎo yàn shuāng fēi。

呈宜君

张耒

江城风雨作朝昏,愁杀垆边卖酒人。jiāng chéng fēng yǔ zuò cháo hūn,chóu shā lú biān mài jiǔ rén。
只有醉时差可喜,不应醒坐过新春。zhǐ yǒu zuì shí chà kě xǐ,bù yīng xǐng zuò guò xīn chūn。

生日赠潘郎

张耒

春雨萧萧江上城,论花与子酒同倾。chūn yǔ xiāo xiāo jiāng shàng chéng,lùn huā yǔ zi jiǔ tóng qīng。
恨君未到淮阳市,一见姚黄慰此生。hèn jūn wèi dào huái yáng shì,yī jiàn yáo huáng wèi cǐ shēng。

和李二秀才

张耒

羡君年少盛游春,顾我无聊似厄陈。xiàn jūn nián shǎo shèng yóu chūn,gù wǒ wú liáo shì è chén。
东市车牛泥到领,不劳举袂障京尘。dōng shì chē niú ní dào lǐng,bù láo jǔ mèi zhàng jīng chén。

和苏适春雪八首

张耒

春城北斗转招摇,寒御初还阵尚嚣。chūn chéng běi dòu zhuǎn zhāo yáo,hán yù chū hái zhèn shàng xiāo。
一夜雪声欺布被,定知贫舍故相撩。yī yè xuě shēng qī bù bèi,dìng zhī pín shě gù xiāng liāo。

和苏适春雪八首

张耒

寒阵须凭酒解围,闲官幸可典朝衣。hán zhèn xū píng jiǔ jiě wéi,xián guān xìng kě diǎn cháo yī。
一杯冷落凭谁劝,却有飞花舞入帷。yī bēi lěng luò píng shuí quàn,què yǒu fēi huā wǔ rù wéi。

和苏适春雪八首

张耒

白帝阴兵严羽卫,汉皇老傅振须眉。bái dì yīn bīng yán yǔ wèi,hàn huáng lǎo fù zhèn xū méi。
撒盐飞絮浑粗俗,尽拨尘言赋好诗。sā yán fēi xù hún cū sú,jǐn bō chén yán fù hǎo shī。

和苏适春雪八首

张耒

溪上泛舟成底事,庵前夜立意如何。xī shàng fàn zhōu chéng dǐ shì,ān qián yè lì yì rú hé。
争知万顷青青麦,绝胜黄河一尺波。zhēng zhī wàn qǐng qīng qīng mài,jué shèng huáng hé yī chǐ bō。

和苏适春雪八首

张耒

不死松篁劳借问,未开桃李与催妆。bù sǐ sōng huáng láo jiè wèn,wèi kāi táo lǐ yǔ cuī zhuāng。
已饶艳女纤腰舞,偏犯贫儒百结裳。yǐ ráo yàn nǚ xiān yāo wǔ,piān fàn pín rú bǎi jié shang。

和苏适春雪八首

张耒

偏憎游骑香蹄污,最称佳人素手团。piān zēng yóu qí xiāng tí wū,zuì chēng jiā rén sù shǒu tuán。
方丈老翁容膝外,出门四顾尽漫漫。fāng zhàng lǎo wēng róng xī wài,chū mén sì gù jǐn màn màn。

和苏适春雪八首

张耒

山中景物最幽奇,只欠夫君为赋诗。shān zhōng jǐng wù zuì yōu qí,zhǐ qiàn fū jūn wèi fù shī。
长忆东风吹女几,琼瑶交贯碧琉璃。zhǎng yì dōng fēng chuī nǚ jǐ,qióng yáo jiāo guàn bì liú lí。

和苏适春雪八首

张耒

寒窗冻坐成何事,趣唤红妆遣暖寒。hán chuāng dòng zuò chéng hé shì,qù huàn hóng zhuāng qiǎn nuǎn hán。
却把吟肠盛美酒,更令柔指拨清弹。què bǎ yín cháng shèng měi jiǔ,gèng lìng róu zhǐ bō qīng dàn。