古诗词

庐山歌简正安侍讲汝申佥宪

胡俨

解帆落星渚,正对五老峰。jiě fān luò xīng zhǔ,zhèng duì wǔ lǎo fēng。
五老呼不起,鲐背云溶溶。wǔ lǎo hū bù qǐ,tái bèi yún róng róng。
白云无心自舒卷,云端秀出青芙蓉。bái yún wú xīn zì shū juǎn,yún duān xiù chū qīng fú róng。
香炉捧日耸双剑,瀑布倚涧生长风。xiāng lú pěng rì sǒng shuāng jiàn,pù bù yǐ jiàn shēng zhǎng fēng。
昔年过此游开先,篮舆十里松阴连。xī nián guò cǐ yóu kāi xiān,lán yú shí lǐ sōng yīn lián。
读书堂深锁空翠,漱玉亭荒生碧烟。dú shū táng shēn suǒ kōng cuì,shù yù tíng huāng shēng bì yān。
山人坐我展瑶席,石上题名多古迹。shān rén zuò wǒ zhǎn yáo xí,shí shàng tí míng duō gǔ jì。
我思古人欲见之,后人视我今犹昔。wǒ sī gǔ rén yù jiàn zhī,hòu rén shì wǒ jīn yóu xī。
别后重来十七年,朔风三日因留连。bié hòu zhòng lái shí qī nián,shuò fēng sān rì yīn liú lián。
时时举首候风色,千里江湖浪拍天。shí shí jǔ shǒu hòu fēng sè,qiān lǐ jiāng hú làng pāi tiān。
归来栗里思陶令,高卧松巢爱谪仙。guī lái lì lǐ sī táo lìng,gāo wò sōng cháo ài zhé xiān。
嗟我悬车能几月,又复趋朝向金阙。jiē wǒ xuán chē néng jǐ yuè,yòu fù qū cháo xiàng jīn quē。
君臣义重不可留,白头忍与西山别。jūn chén yì zhòng bù kě liú,bái tóu rěn yǔ xī shān bié。
同舟幸得黄叔度,促膝清谈忘旦暮。tóng zhōu xìng dé huáng shū dù,cù xī qīng tán wàng dàn mù。
买鱼沽酒不论钱,锦囊更有新题句。mǎi yú gū jiǔ bù lùn qián,jǐn náng gèng yǒu xīn tí jù。
频邀侍讲来舟中,酒酣击节意气雄。pín yāo shì jiǎng lái zhōu zhōng,jiǔ hān jī jié yì qì xióng。
划然草书恣挥洒,笔势一扫飞鸟空。huà rán cǎo shū zì huī sǎ,bǐ shì yī sǎo fēi niǎo kōng。
人生如萍蓬,嘉会良难得。rén shēng rú píng péng,jiā huì liáng nán dé。
百年几回开口笑,须信光阴如过客。bǎi nián jǐ huí kāi kǒu xiào,xū xìn guāng yīn rú guò kè。
明朝风止水无波,一棹夷犹奈别何。míng cháo fēng zhǐ shuǐ wú bō,yī zhào yí yóu nài bié hé。
遥望蓬莱佳气多,重来却寻冰玉涧,细和凝之牛背歌。yáo wàng péng lái jiā qì duō,zhòng lái què xún bīng yù jiàn,xì hé níng zhī niú bèi gē。
胡俨

胡俨

明江西南昌人,字若思,号颐庵。于天文、地理、律历、医卜无不究览,兼工书画。洪武二十年以举人官华亭教谕。永乐初荐入翰林,任检讨。累官北京国子监祭酒。朝廷大著作皆出其手,任《太祖实录》、《永乐大典》、《天下图志》总裁官。仁宗时进太子宾客兼祭酒。有《颐庵文选》。 胡俨的作品>>

猜您喜欢

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

词垣罢直已多时,窗户流尘生砚池。cí yuán bà zhí yǐ duō shí,chuāng hù liú chén shēng yàn chí。
事业到头须努力,年过五十未应衰。shì yè dào tóu xū nǔ lì,nián guò wǔ shí wèi yīng shuāi。

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

见说新来坐不眠,重屏围暖拥青毡。jiàn shuō xīn lái zuò bù mián,zhòng píng wéi nuǎn yōng qīng zhān。
但闻子敬歌桃叶,岂有杨枝伴乐天。dàn wén zi jìng gē táo yè,qǐ yǒu yáng zhī bàn lè tiān。

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

不见堂前雀送鳣,只闻幽室药频煎。bù jiàn táng qián què sòng zhān,zhǐ wén yōu shì yào pín jiān。
越人亦有方堪寄,却恐桓侯笑未然。yuè rén yì yǒu fāng kān jì,què kǒng huán hóu xiào wèi rán。

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

闻道维摩面欲焦,他乡相忆客魂消。wén dào wéi mó miàn yù jiāo,tā xiāng xiāng yì kè hún xiāo。
亦知松柏苍苍色,纵使经霜未肯凋。yì zhī sōng bǎi cāng cāng sè,zòng shǐ jīng shuāng wèi kěn diāo。

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

先生何事最关情,人道如今太瘦生。xiān shēng hé shì zuì guān qíng,rén dào rú jīn tài shòu shēng。
故旧年来多老大,题诗不觉泪纵横。gù jiù nián lái duō lǎo dà,tí shī bù jué lèi zòng héng。

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

看看腊尽又逢春,想见春来气象新。kàn kàn là jǐn yòu féng chūn,xiǎng jiàn chūn lái qì xiàng xīn。
造物小儿徒自苦,先生已办逐傩人。zào wù xiǎo ér tú zì kǔ,xiān shēng yǐ bàn zhú nuó rén。

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

昔年染翰共承恩,今日看云忆故人。xī nián rǎn hàn gòng chéng ēn,jīn rì kàn yún yì gù rén。
两鬓萧萧空自老,不才未有报涓尘。liǎng bìn xiāo xiāo kōng zì lǎo,bù cái wèi yǒu bào juān chén。

题明秀楼

胡俨

江流一碧际长空,江上青山秀色重。jiāng liú yī bì jì zhǎng kōng,jiāng shàng qīng shān xiù sè zhòng。
几度高楼读书罢,画阑秋水看芙蓉。jǐ dù gāo lóu dú shū bà,huà lán qiū shuǐ kàn fú róng。

题明秀楼

胡俨

紫霞碧树绕沧洲,满目江山入画楼。zǐ xiá bì shù rào cāng zhōu,mǎn mù jiāng shān rù huà lóu。
想得楼中宾客散,携琴还载木兰舟。xiǎng dé lóu zhōng bīn kè sàn,xié qín hái zài mù lán zhōu。

己亥人日是日壬子上表贺海平二首

胡俨

风不鸣条海不惊,千官拜表雪初晴。fēng bù míng tiáo hǎi bù jīng,qiān guān bài biǎo xuě chū qíng。
人人共说逢壬子,预喜丰年应太平。rén rén gòng shuō féng rén zi,yù xǐ fēng nián yīng tài píng。

己亥人日是日壬子上表贺海平二首

胡俨

三日东风淑气生,讴歌箫鼓满都城。sān rì dōng fēng shū qì shēng,ōu gē xiāo gǔ mǎn dōu chéng。
亦知客里春盘好,还忆西江七宝羹。yì zhī kè lǐ chūn pán hǎo,hái yì xī jiāng qī bǎo gēng。

题师侍郎画四首

胡俨

红白山花相映开,山中径路久无媒。hóng bái shān huā xiāng yìng kāi,shān zhōng jìng lù jiǔ wú méi。
老翁不是看花客,只共扁舟载鹤来。lǎo wēng bù shì kàn huā kè,zhǐ gòng biǎn zhōu zài hè lái。

题师侍郎画四首

胡俨

几树垂杨覆水亭,双双白鸟度云屏。jǐ shù chuí yáng fù shuǐ tíng,shuāng shuāng bái niǎo dù yún píng。
飘然一棹来相访,正是山人午睡醒。piāo rán yī zhào lái xiāng fǎng,zhèng shì shān rén wǔ shuì xǐng。

题师侍郎画四首

胡俨

遥看瀑布落寒青,野服乌巾自在行。yáo kàn pù bù luò hán qīng,yě fú wū jīn zì zài xíng。
好似匡庐读书处,满林红叶夜猿声。hǎo shì kuāng lú dú shū chù,mǎn lín hóng yè yè yuán shēng。

题师侍郎画四首

胡俨

千山万壑冻无声,一棹夷犹溪上行。qiān shān wàn hè dòng wú shēng,yī zhào yí yóu xī shàng xíng。
兴尽归来卿莫笑,多情何似不留情。xīng jǐn guī lái qīng mò xiào,duō qíng hé shì bù liú qíng。