古诗词

庐山歌简正安侍讲汝申佥宪

胡俨

解帆落星渚,正对五老峰。jiě fān luò xīng zhǔ,zhèng duì wǔ lǎo fēng。
五老呼不起,鲐背云溶溶。wǔ lǎo hū bù qǐ,tái bèi yún róng róng。
白云无心自舒卷,云端秀出青芙蓉。bái yún wú xīn zì shū juǎn,yún duān xiù chū qīng fú róng。
香炉捧日耸双剑,瀑布倚涧生长风。xiāng lú pěng rì sǒng shuāng jiàn,pù bù yǐ jiàn shēng zhǎng fēng。
昔年过此游开先,篮舆十里松阴连。xī nián guò cǐ yóu kāi xiān,lán yú shí lǐ sōng yīn lián。
读书堂深锁空翠,漱玉亭荒生碧烟。dú shū táng shēn suǒ kōng cuì,shù yù tíng huāng shēng bì yān。
山人坐我展瑶席,石上题名多古迹。shān rén zuò wǒ zhǎn yáo xí,shí shàng tí míng duō gǔ jì。
我思古人欲见之,后人视我今犹昔。wǒ sī gǔ rén yù jiàn zhī,hòu rén shì wǒ jīn yóu xī。
别后重来十七年,朔风三日因留连。bié hòu zhòng lái shí qī nián,shuò fēng sān rì yīn liú lián。
时时举首候风色,千里江湖浪拍天。shí shí jǔ shǒu hòu fēng sè,qiān lǐ jiāng hú làng pāi tiān。
归来栗里思陶令,高卧松巢爱谪仙。guī lái lì lǐ sī táo lìng,gāo wò sōng cháo ài zhé xiān。
嗟我悬车能几月,又复趋朝向金阙。jiē wǒ xuán chē néng jǐ yuè,yòu fù qū cháo xiàng jīn quē。
君臣义重不可留,白头忍与西山别。jūn chén yì zhòng bù kě liú,bái tóu rěn yǔ xī shān bié。
同舟幸得黄叔度,促膝清谈忘旦暮。tóng zhōu xìng dé huáng shū dù,cù xī qīng tán wàng dàn mù。
买鱼沽酒不论钱,锦囊更有新题句。mǎi yú gū jiǔ bù lùn qián,jǐn náng gèng yǒu xīn tí jù。
频邀侍讲来舟中,酒酣击节意气雄。pín yāo shì jiǎng lái zhōu zhōng,jiǔ hān jī jié yì qì xióng。
划然草书恣挥洒,笔势一扫飞鸟空。huà rán cǎo shū zì huī sǎ,bǐ shì yī sǎo fēi niǎo kōng。
人生如萍蓬,嘉会良难得。rén shēng rú píng péng,jiā huì liáng nán dé。
百年几回开口笑,须信光阴如过客。bǎi nián jǐ huí kāi kǒu xiào,xū xìn guāng yīn rú guò kè。
明朝风止水无波,一棹夷犹奈别何。míng cháo fēng zhǐ shuǐ wú bō,yī zhào yí yóu nài bié hé。
遥望蓬莱佳气多,重来却寻冰玉涧,细和凝之牛背歌。yáo wàng péng lái jiā qì duō,zhòng lái què xún bīng yù jiàn,xì hé níng zhī niú bèi gē。
胡俨

胡俨

明江西南昌人,字若思,号颐庵。于天文、地理、律历、医卜无不究览,兼工书画。洪武二十年以举人官华亭教谕。永乐初荐入翰林,任检讨。累官北京国子监祭酒。朝廷大著作皆出其手,任《太祖实录》、《永乐大典》、《天下图志》总裁官。仁宗时进太子宾客兼祭酒。有《颐庵文选》。 胡俨的作品>>

猜您喜欢

题许由弃瓢图

胡俨

先生高致出尘嚣,爵禄曾闻不可邀。xiān shēng gāo zhì chū chén xiāo,jué lù céng wén bù kě yāo。
但使此心如止水,当年何必弃?瓢。dàn shǐ cǐ xīn rú zhǐ shuǐ,dāng nián hé bì qì yào piáo。

题平林烟雨图二首

胡俨

昔从三泖载舟还,风起湖心烟满山。xī cóng sān mǎo zài zhōu hái,fēng qǐ hú xīn yān mǎn shān。
白鸟沧波春浩浩,暗红垂绿雨斑斑。bái niǎo cāng bō chūn hào hào,àn hóng chuí lǜ yǔ bān bān。

题平林烟雨图二首

胡俨

旧游长忆在余干,几对琵琶烟雨寒。jiù yóu zhǎng yì zài yú gàn,jǐ duì pí pá yān yǔ hán。
白发无情人易老,画中浑似梦中看。bái fā wú qíng rén yì lǎo,huà zhōng hún shì mèng zhōng kàn。

送胡文善还金华二首

胡俨

蚤登科第入词垣,谒告南归又拜恩。zǎo dēng kē dì rù cí yuán,yè gào nán guī yòu bài ēn。
莫向双溪看明月,白云深处有丘园。mò xiàng shuāng xī kàn míng yuè,bái yún shēn chù yǒu qiū yuán。

送胡文善还金华二首

胡俨

都门三月柳垂丝,歌彻桃夭赋远归。dōu mén sān yuè liǔ chuí sī,gē chè táo yāo fù yuǎn guī。
想得到家春似锦,芙蓉孔雀烂生辉。xiǎng dé dào jiā chūn shì jǐn,fú róng kǒng què làn shēng huī。

送朱孟德还宁夏五首

胡俨

担簦负笈出西陲,两度金门射策时。dān dēng fù jí chū xī chuí,liǎng dù jīn mén shè cè shí。
今日凄凉歌陟屺,客窗清泪只空垂。jīn rì qī liáng gē zhì qǐ,kè chuāng qīng lèi zhǐ kōng chuí。

送朱孟德还宁夏五首

胡俨

天涯望断白云飞,洒泪那能赋式微。tiān yá wàng duàn bái yún fēi,sǎ lèi nà néng fù shì wēi。
满路杨花春欲暮,不堪飞雪点麻衣。mǎn lù yáng huā chūn yù mù,bù kān fēi xuě diǎn má yī。

送朱孟德还宁夏五首

胡俨

念子相从今几年,岁寒能守旧青毡。niàn zi xiāng cóng jīn jǐ nián,suì hán néng shǒu jiù qīng zhān。
扬雄已老侯芭去,独立春风思惘然。yáng xióng yǐ lǎo hóu bā qù,dú lì chūn fēng sī wǎng rán。

送朱孟德还宁夏五首

胡俨

匹马征衫西入秦,行人何处最销魂。pǐ mǎ zhēng shān xī rù qín,xíng rén hé chù zuì xiāo hún。
夜听青涧城边雨,晓望乌仑山上云。yè tīng qīng jiàn chéng biān yǔ,xiǎo wàng wū lún shān shàng yún。

送朱孟德还宁夏五首

胡俨

官道风清雨歇时,青山如黛柳如丝。guān dào fēng qīng yǔ xiē shí,qīng shān rú dài liǔ rú sī。
丈夫不洒离群泪,无奈于今我已衰。zhàng fū bù sǎ lí qún lèi,wú nài yú jīn wǒ yǐ shuāi。

题郭文通画二首

胡俨

千尺长松山馆清,小桥流水净无声。qiān chǐ zhǎng sōng shān guǎn qīng,xiǎo qiáo liú shuǐ jìng wú shēng。
落花啼鸟春风后,野服乌巾独自行。luò huā tí niǎo chūn fēng hòu,yě fú wū jīn dú zì xíng。

题郭文通画二首

胡俨

天际楼台望欲迷,青山雨过绿阴齐。tiān jì lóu tái wàng yù mí,qīng shān yǔ guò lǜ yīn qí。
扁舟载酒游何处,不是耶溪即剡溪。biǎn zhōu zài jiǔ yóu hé chù,bù shì yé xī jí shàn xī。

题梅二首

胡俨

冷蕊疏花雪半干,溪风岭月共盘桓。lěng ruǐ shū huā xuě bàn gàn,xī fēng lǐng yuè gòng pán huán。
不随桃李争春色,独向山林守岁寒。bù suí táo lǐ zhēng chūn sè,dú xiàng shān lín shǒu suì hán。

题梅二首

胡俨

平生雅操冰霜洁,一寸芳心铁石坚。píng shēng yǎ cāo bīng shuāng jié,yī cùn fāng xīn tiě shí jiān。
莫笑根株空老大,年年开向百花先。mò xiào gēn zhū kōng lǎo dà,nián nián kāi xiàng bǎi huā xiān。

题龚竹乡手卷诗七首

胡俨

当年捧檄佐湖湘,莲幕风清化日长。dāng nián pěng xí zuǒ hú xiāng,lián mù fēng qīng huà rì zhǎng。
从此飞腾霄汉近,羽仪光采姓名香。cóng cǐ fēi téng xiāo hàn jìn,yǔ yí guāng cǎi xìng míng xiāng。