古诗词

答友人

唐之淳

峄阳之山看孤桐,昔来春初今暮冬。yì yáng zhī shān kàn gū tóng,xī lái chūn chū jīn mù dōng。
天寒日薄河水冻,圯下不逢黄石公。tiān hán rì báo hé shuǐ dòng,yí xià bù féng huáng shí gōng。
州城之南古儒宫,老屋数间围破墉。zhōu chéng zhī nán gǔ rú gōng,lǎo wū shù jiān wéi pò yōng。
入门穹碑立四五,石黑字青苔藓红。rù mén qióng bēi lì sì wǔ,shí hēi zì qīng tái xiǎn hóng。
中有一士瑰而颙,问之姓名无极翁。zhōng yǒu yī shì guī ér yóng,wèn zhī xìng míng wú jí wēng。
自言少壮取科甲,明光奏赋声摩空。zì yán shǎo zhuàng qǔ kē jiǎ,míng guāng zòu fù shēng mó kōng。
运移世改双鬓秃,寄食齐鲁如萍蓬。yùn yí shì gǎi shuāng bìn tū,jì shí qí lǔ rú píng péng。
见我揖我邀我坐,示我新词兼古风。jiàn wǒ yī wǒ yāo wǒ zuò,shì wǒ xīn cí jiān gǔ fēng。
读之琅然合音度,如列牺象鸣笙镛。dú zhī láng rán hé yīn dù,rú liè xī xiàng míng shēng yōng。
乍疑渊源泻江汉,浩浩万里来朝宗。zhà yí yuān yuán xiè jiāng hàn,hào hào wàn lǐ lái cháo zōng。
又惊百卉兢春媚,秀者杰出惟孤松。yòu jīng bǎi huì jīng chūn mèi,xiù zhě jié chū wéi gū sōng。
赠我雄文更奇绝,组织经史成山龙。zèng wǒ xióng wén gèng qí jué,zǔ zhī jīng shǐ chéng shān lóng。
俄然谓我古作者,愧我所得非所蒙。é rán wèi wǒ gǔ zuò zhě,kuì wǒ suǒ dé fēi suǒ méng。
是日积雪明远峰,夕霞照作青芙蓉。shì rì jī xuě míng yuǎn fēng,xī xiá zhào zuò qīng fú róng。
空庭马嘶客当去,邻壁鸡啼人晓舂。kōng tíng mǎ sī kè dāng qù,lín bì jī tí rén xiǎo chōng。
子坐皋比咏芹藻,我走南北如宾鸿。zi zuò gāo bǐ yǒng qín zǎo,wǒ zǒu nán běi rú bīn hóng。
区区聚散何足恤,独有道义能初终。qū qū jù sàn hé zú xù,dú yǒu dào yì néng chū zhōng。
酬子短歌歌未工,冻墨著纸书秋虫。chóu zi duǎn gē gē wèi gōng,dòng mò zhù zhǐ shū qiū chóng。
城南有酒薄如水,与子一醉三千钟,下视粗俗犹盲聋。chéng nán yǒu jiǔ báo rú shuǐ,yǔ zi yī zuì sān qiān zhōng,xià shì cū sú yóu máng lóng。

唐之淳

明浙江山阴人,名愚士,以字行。唐肃子。建文二年,以方孝孺荐,为翰林侍读,与孝孺俱领修书事。旋卒。有《唐愚士诗》。 唐之淳的作品>>

猜您喜欢

次孟熙韵

唐之淳

百顷清江一草庐,乡人齐识病相如。bǎi qǐng qīng jiāng yī cǎo lú,xiāng rén qí shí bìng xiāng rú。
不知吟得秋多少,柿叶红时好细书。bù zhī yín dé qiū duō shǎo,shì yè hóng shí hǎo xì shū。

望仙楼图

唐之淳

马声龙影半天来,月殿霞扉次第开。mǎ shēng lóng yǐng bàn tiān lái,yuè diàn xiá fēi cì dì kāi。
一自踏歌归碧落,人间空筑望仙台。yī zì tà gē guī bì luò,rén jiān kōng zhù wàng xiān tái。

奉和南涧公送别之韵

唐之淳

自甘天地一闲人,偶得从游南涧滨。zì gān tiān dì yī xián rén,ǒu dé cóng yóu nán jiàn bīn。
吟到好风兼细柳,锦囊字字合阳春。yín dào hǎo fēng jiān xì liǔ,jǐn náng zì zì hé yáng chūn。

舟次龙涡驿

唐之淳

龙涡驿对凤凰洲,五色云中玉气浮。lóng wō yì duì fèng huáng zhōu,wǔ sè yún zhōng yù qì fú。
今日已为汤沐邑,分明千古帝王州。jīn rì yǐ wèi tāng mù yì,fēn míng qiān gǔ dì wáng zhōu。

喜雨

唐之淳

归来雁影中流见,过去钟声两岸闻。guī lái yàn yǐng zhōng liú jiàn,guò qù zhōng shēng liǎng àn wén。
日没山青星斗黑,小龙将雨嫁春云。rì méi shān qīng xīng dòu hēi,xiǎo lóng jiāng yǔ jià chūn yún。

喜雨

唐之淳

水生华发草毿毿,春半人家未浴蚕。shuǐ shēng huá fā cǎo sān sān,chūn bàn rén jiā wèi yù cán。
一夜雨声淮泗白,却疑蓬底睡江南。yī yè yǔ shēng huái sì bái,què yí péng dǐ shuì jiāng nán。

泗州第一山追和米南宫韵

唐之淳

书画船从此地还,云霞草木尽毫间。shū huà chuán cóng cǐ dì hái,yún xiá cǎo mù jǐn háo jiān。
江淮多少名山水,此是君家第一山。jiāng huái duō shǎo míng shān shuǐ,cǐ shì jūn jiā dì yī shān。

舟中对花

唐之淳

河畔庄前无数花,折来船上饮流霞。hé pàn zhuāng qián wú shù huā,zhé lái chuán shàng yǐn liú xiá。
故园亦有如花树,争奈开时不在家。gù yuán yì yǒu rú huā shù,zhēng nài kāi shí bù zài jiā。

题夹竹桃花图

唐之淳

青泥白石净无埃,碧雨红霞次第来。qīng ní bái shí jìng wú āi,bì yǔ hóng xiá cì dì lái。
可是瑶池春醉里,借骑阿母小鸾回。kě shì yáo chí chūn zuì lǐ,jiè qí ā mǔ xiǎo luán huí。

泗州舟中怀乡友

唐之淳

年时忆友在吴山,只隔钱塘一水间。nián shí yì yǒu zài wú shān,zhǐ gé qián táng yī shuǐ jiān。
今日独看淮泗月,千山万水不知还。jīn rì dú kàn huái sì yuè,qiān shān wàn shuǐ bù zhī hái。

豫河舟中

唐之淳

豫河曲北运河多,水转湾埼疾似梭。yù hé qū běi yùn hé duō,shuǐ zhuǎn wān qí jí shì suō。
直港得风斜港背,橹声帆影两相和。zhí gǎng dé fēng xié gǎng bèi,lǔ shēng fān yǐng liǎng xiāng hé。

别家

唐之淳

远别辞亲苦念家,马头明日是天涯。yuǎn bié cí qīn kǔ niàn jiā,mǎ tóu míng rì shì tiān yá。
床前小女知人意,也学悲啼向阿耶。chuáng qián xiǎo nǚ zhī rén yì,yě xué bēi tí xiàng ā yé。

出都门

唐之淳

欲抛笔砚学从征,跨马弯弓事事生。yù pāo bǐ yàn xué cóng zhēng,kuà mǎ wān gōng shì shì shēng。
今日都门辞别去,春风一路入幽并。jīn rì dōu mén cí bié qù,chūn fēng yī lù rù yōu bìng。

江上

唐之淳

山峰如马浪如龙,巴雪消时春气浓。shān fēng rú mǎ làng rú lóng,bā xuě xiāo shí chūn qì nóng。
万里顺流东到海,石头城下合朝宗。wàn lǐ shùn liú dōng dào hǎi,shí tóu chéng xià hé cháo zōng。

陌上暮春

唐之淳

斗草听莺非我事,傍花随柳亦闲人。dòu cǎo tīng yīng fēi wǒ shì,bàng huā suí liǔ yì xián rén。
如今去作扁舟客,燕赵江淮过一春。rú jīn qù zuò biǎn zhōu kè,yàn zhào jiāng huái guò yī chūn。