古诗词

答友人

唐之淳

峄阳之山看孤桐,昔来春初今暮冬。yì yáng zhī shān kàn gū tóng,xī lái chūn chū jīn mù dōng。
天寒日薄河水冻,圯下不逢黄石公。tiān hán rì báo hé shuǐ dòng,yí xià bù féng huáng shí gōng。
州城之南古儒宫,老屋数间围破墉。zhōu chéng zhī nán gǔ rú gōng,lǎo wū shù jiān wéi pò yōng。
入门穹碑立四五,石黑字青苔藓红。rù mén qióng bēi lì sì wǔ,shí hēi zì qīng tái xiǎn hóng。
中有一士瑰而颙,问之姓名无极翁。zhōng yǒu yī shì guī ér yóng,wèn zhī xìng míng wú jí wēng。
自言少壮取科甲,明光奏赋声摩空。zì yán shǎo zhuàng qǔ kē jiǎ,míng guāng zòu fù shēng mó kōng。
运移世改双鬓秃,寄食齐鲁如萍蓬。yùn yí shì gǎi shuāng bìn tū,jì shí qí lǔ rú píng péng。
见我揖我邀我坐,示我新词兼古风。jiàn wǒ yī wǒ yāo wǒ zuò,shì wǒ xīn cí jiān gǔ fēng。
读之琅然合音度,如列牺象鸣笙镛。dú zhī láng rán hé yīn dù,rú liè xī xiàng míng shēng yōng。
乍疑渊源泻江汉,浩浩万里来朝宗。zhà yí yuān yuán xiè jiāng hàn,hào hào wàn lǐ lái cháo zōng。
又惊百卉兢春媚,秀者杰出惟孤松。yòu jīng bǎi huì jīng chūn mèi,xiù zhě jié chū wéi gū sōng。
赠我雄文更奇绝,组织经史成山龙。zèng wǒ xióng wén gèng qí jué,zǔ zhī jīng shǐ chéng shān lóng。
俄然谓我古作者,愧我所得非所蒙。é rán wèi wǒ gǔ zuò zhě,kuì wǒ suǒ dé fēi suǒ méng。
是日积雪明远峰,夕霞照作青芙蓉。shì rì jī xuě míng yuǎn fēng,xī xiá zhào zuò qīng fú róng。
空庭马嘶客当去,邻壁鸡啼人晓舂。kōng tíng mǎ sī kè dāng qù,lín bì jī tí rén xiǎo chōng。
子坐皋比咏芹藻,我走南北如宾鸿。zi zuò gāo bǐ yǒng qín zǎo,wǒ zǒu nán běi rú bīn hóng。
区区聚散何足恤,独有道义能初终。qū qū jù sàn hé zú xù,dú yǒu dào yì néng chū zhōng。
酬子短歌歌未工,冻墨著纸书秋虫。chóu zi duǎn gē gē wèi gōng,dòng mò zhù zhǐ shū qiū chóng。
城南有酒薄如水,与子一醉三千钟,下视粗俗犹盲聋。chéng nán yǒu jiǔ báo rú shuǐ,yǔ zi yī zuì sān qiān zhōng,xià shì cū sú yóu máng lóng。

唐之淳

明浙江山阴人,名愚士,以字行。唐肃子。建文二年,以方孝孺荐,为翰林侍读,与孝孺俱领修书事。旋卒。有《唐愚士诗》。 唐之淳的作品>>

猜您喜欢

堤上行

唐之淳

桃枝着叶杨枝软,芹芽出土蒲芽短。táo zhī zhe yè yáng zhī ruǎn,qín yá chū tǔ pú yá duǎn。
堤边人唱蹋春词,河豚吹雨晴江暖。dī biān rén chàng tà chūn cí,hé tún chuī yǔ qíng jiāng nuǎn。

春梦

唐之淳

风沙三尺燕山梦,不梦燕山只梦家。fēng shā sān chǐ yàn shān mèng,bù mèng yàn shān zhǐ mèng jiā。
枕上分明儿女说,阿婆窗下瑞香花。zhěn shàng fēn míng ér nǚ shuō,ā pó chuāng xià ruì xiāng huā。

晚雨

唐之淳

晓占霞气晚溟蒙,细逐轻烟响杂风。xiǎo zhàn xiá qì wǎn míng méng,xì zhú qīng yān xiǎng zá fēng。
一点船灯人半睡,满天曛黑不开篷。yī diǎn chuán dēng rén bàn shuì,mǎn tiān xūn hēi bù kāi péng。

解闷

唐之淳

细倾金媪双尊酒,浪拟唐人七字诗。xì qīng jīn ǎo shuāng zūn jiǔ,làng nǐ táng rén qī zì shī。
人世百年今四十,大都难得是闲时。rén shì bǎi nián jīn sì shí,dà dōu nán dé shì xián shí。

旅夕

唐之淳

风餐雨宿岂堪论,夜夜船移处处村。fēng cān yǔ sù qǐ kān lùn,yè yè chuán yí chù chù cūn。
更有无情是明月,照人离色近黄昏。gèng yǒu wú qíng shì míng yuè,zhào rén lí sè jìn huáng hūn。

春兴

唐之淳

渴饮饥餐睡起迟,好山随意看多时。kě yǐn jī cān shuì qǐ chí,hǎo shān suí yì kàn duō shí。
几回落日东风里,船过邮亭总不知。jǐ huí luò rì dōng fēng lǐ,chuán guò yóu tíng zǒng bù zhī。

渡淮有感

唐之淳

十年前问临濠渡,今日重登淮水船。shí nián qián wèn lín háo dù,jīn rì zhòng dēng huái shuǐ chuán。
一片征帆沉夕照,两行客泪落春天。yī piàn zhēng fān chén xī zhào,liǎng xíng kè lèi luò chūn tiān。

从军北征

唐之淳

曾向东窗事六韬,拟将弓马属群豪。céng xiàng dōng chuāng shì liù tāo,nǐ jiāng gōng mǎ shǔ qún háo。
探兵已踏葱河雪,刮寇当挥大食刀。tàn bīng yǐ tà cōng hé xuě,guā kòu dāng huī dà shí dāo。

春词

唐之淳

淮东儿女十四三,掘菜条桑学养蚕。huái dōng ér nǚ shí sì sān,jué cài tiáo sāng xué yǎng cán。
春气熏人浓似酒,不曾饮去也须酣。chūn qì xūn rén nóng shì jiǔ,bù céng yǐn qù yě xū hān。

写情

唐之淳

济上风烟汶上田,计程几日到燕然。jì shàng fēng yān wèn shàng tián,jì chéng jǐ rì dào yàn rán。
午来一觉江南梦,只在青山绿水前。wǔ lái yī jué jiāng nán mèng,zhǐ zài qīng shān lǜ shuǐ qián。

晴景

唐之淳

蜂蝶飞来花满枝,无风无雨两相宜。fēng dié fēi lái huā mǎn zhī,wú fēng wú yǔ liǎng xiāng yí。
红霞照影宜春苑,绿浪生香太液池。hóng xiá zhào yǐng yí chūn yuàn,lǜ làng shēng xiāng tài yè chí。

春夜闻笛

唐之淳

月涵河水水涵天,邻笛声声起别船。yuè hán hé shuǐ shuǐ hán tiān,lín dí shēng shēng qǐ bié chuán。
更莫苦吹肠断曲,从来孤客夜无眠。gèng mò kǔ chuī cháng duàn qū,cóng lái gū kè yè wú mián。

忆远

唐之淳

良人远戍玉门关,十度花开未遣还。liáng rén yuǎn shù yù mén guān,shí dù huā kāi wèi qiǎn hái。
但使报君心胆赤,莫教愁别鬓毛斑。dàn shǐ bào jūn xīn dǎn chì,mò jiào chóu bié bìn máo bān。

鹭鸶

唐之淳

丝羞顶发雪羞裳,敛翅凝眸立野塘。sī xiū dǐng fā xuě xiū shang,liǎn chì níng móu lì yě táng。
日晚莲船惊起处,逆风飞去两三行。rì wǎn lián chuán jīng qǐ chù,nì fēng fēi qù liǎng sān xíng。

遣怀

唐之淳

阻风中酒发鬅松,写字观书事事慵。zǔ fēng zhōng jiǔ fā péng sōng,xiě zì guān shū shì shì yōng。
忽听钟声忙睡起,海神庙下看迎龙。hū tīng zhōng shēng máng shuì qǐ,hǎi shén miào xià kàn yíng lóng。