古诗词

答友人

唐之淳

峄阳之山看孤桐,昔来春初今暮冬。yì yáng zhī shān kàn gū tóng,xī lái chūn chū jīn mù dōng。
天寒日薄河水冻,圯下不逢黄石公。tiān hán rì báo hé shuǐ dòng,yí xià bù féng huáng shí gōng。
州城之南古儒宫,老屋数间围破墉。zhōu chéng zhī nán gǔ rú gōng,lǎo wū shù jiān wéi pò yōng。
入门穹碑立四五,石黑字青苔藓红。rù mén qióng bēi lì sì wǔ,shí hēi zì qīng tái xiǎn hóng。
中有一士瑰而颙,问之姓名无极翁。zhōng yǒu yī shì guī ér yóng,wèn zhī xìng míng wú jí wēng。
自言少壮取科甲,明光奏赋声摩空。zì yán shǎo zhuàng qǔ kē jiǎ,míng guāng zòu fù shēng mó kōng。
运移世改双鬓秃,寄食齐鲁如萍蓬。yùn yí shì gǎi shuāng bìn tū,jì shí qí lǔ rú píng péng。
见我揖我邀我坐,示我新词兼古风。jiàn wǒ yī wǒ yāo wǒ zuò,shì wǒ xīn cí jiān gǔ fēng。
读之琅然合音度,如列牺象鸣笙镛。dú zhī láng rán hé yīn dù,rú liè xī xiàng míng shēng yōng。
乍疑渊源泻江汉,浩浩万里来朝宗。zhà yí yuān yuán xiè jiāng hàn,hào hào wàn lǐ lái cháo zōng。
又惊百卉兢春媚,秀者杰出惟孤松。yòu jīng bǎi huì jīng chūn mèi,xiù zhě jié chū wéi gū sōng。
赠我雄文更奇绝,组织经史成山龙。zèng wǒ xióng wén gèng qí jué,zǔ zhī jīng shǐ chéng shān lóng。
俄然谓我古作者,愧我所得非所蒙。é rán wèi wǒ gǔ zuò zhě,kuì wǒ suǒ dé fēi suǒ méng。
是日积雪明远峰,夕霞照作青芙蓉。shì rì jī xuě míng yuǎn fēng,xī xiá zhào zuò qīng fú róng。
空庭马嘶客当去,邻壁鸡啼人晓舂。kōng tíng mǎ sī kè dāng qù,lín bì jī tí rén xiǎo chōng。
子坐皋比咏芹藻,我走南北如宾鸿。zi zuò gāo bǐ yǒng qín zǎo,wǒ zǒu nán běi rú bīn hóng。
区区聚散何足恤,独有道义能初终。qū qū jù sàn hé zú xù,dú yǒu dào yì néng chū zhōng。
酬子短歌歌未工,冻墨著纸书秋虫。chóu zi duǎn gē gē wèi gōng,dòng mò zhù zhǐ shū qiū chóng。
城南有酒薄如水,与子一醉三千钟,下视粗俗犹盲聋。chéng nán yǒu jiǔ báo rú shuǐ,yǔ zi yī zuì sān qiān zhōng,xià shì cū sú yóu máng lóng。

唐之淳

明浙江山阴人,名愚士,以字行。唐肃子。建文二年,以方孝孺荐,为翰林侍读,与孝孺俱领修书事。旋卒。有《唐愚士诗》。 唐之淳的作品>>

猜您喜欢

自京还越道中杂占六绝句

唐之淳

晓日苍凉带水烟,畏途行尽半平川。xiǎo rì cāng liáng dài shuǐ yān,wèi tú xíng jǐn bàn píng chuān。
临流自顾戎衣笑,车马驴船过一年。lín liú zì gù róng yī xiào,chē mǎ lǘ chuán guò yī nián。

自京还越道中杂占六绝句

唐之淳

毗陵郭外早行车,小店鸡声古庙鸦。pí líng guō wài zǎo xíng chē,xiǎo diàn jī shēng gǔ miào yā。
栋树东边门巷曲,隔墙新见腊梅华。dòng shù dōng biān mén xiàng qū,gé qiáng xīn jiàn là méi huá。

自京还越道中杂占六绝句

唐之淳

数峰高拥见岧峣,一鹤长鸣破寂寥。shù fēng gāo yōng jiàn tiáo yáo,yī hè zhǎng míng pò jì liáo。
欲过虎丘寻剑石,望亭亭上望枫桥。yù guò hǔ qiū xún jiàn shí,wàng tíng tíng shàng wàng fēng qiáo。

自京还越道中杂占六绝句

唐之淳

黄昏月出大湖东,霜叶无多也自红。huáng hūn yuè chū dà hú dōng,shuāng yè wú duō yě zì hóng。
一色金波三万顷,垂虹亭子正当中。yī sè jīn bō sān wàn qǐng,chuí hóng tíng zi zhèng dāng zhōng。

自京还越道中杂占六绝句

唐之淳

齐云楼上大飞沙,楚国祠前箭似麻。qí yún lóu shàng dà fēi shā,chǔ guó cí qián jiàn shì má。
事业总随流水去,空馀人唱石榴花。shì yè zǒng suí liú shuǐ qù,kōng yú rén chàng shí liú huā。

吊钱塘卢清源墓

唐之淳

三尺新碑处士坟,乡人犹解说清源。sān chǐ xīn bēi chù shì fén,xiāng rén yóu jiě shuō qīng yuán。
东阡西冢多金玉,不及卢家好子孙。dōng qiān xī zhǒng duō jīn yù,bù jí lú jiā hǎo zi sūn。

题赵彦徵晴双骑图

唐之淳

得鞚金羁不动尘,新蒲细柳曲江春。dé kòng jīn jī bù dòng chén,xīn pú xì liǔ qū jiāng chūn。
瀛洲学士参差是,十八人中见两人。yíng zhōu xué shì cān chà shì,shí bā rén zhōng jiàn liǎng rén。

自濠抵邳杂诗四首三

唐之淳

山石支桥险似梯,下窥流水净无泥。shān shí zhī qiáo xiǎn shì tī,xià kuī liú shuǐ jìng wú ní。
水边多少垂杨树,著个黄鹂来上啼。shuǐ biān duō shǎo chuí yáng shù,zhù gè huáng lí lái shàng tí。

自濠抵邳杂诗四首三

唐之淳

红白花开宿莽间,长亭小店接村湾。hóng bái huā kāi sù mǎng jiān,zhǎng tíng xiǎo diàn jiē cūn wān。
行人未识邳州路,马首先看虹见山。xíng rén wèi shí pī zhōu lù,mǎ shǒu xiān kàn hóng jiàn shān。

和答南涧公晚别后见寄之韵二首

唐之淳

晚天相送不相随,正是初三月上时。wǎn tiān xiāng sòng bù xiāng suí,zhèng shì chū sān yuè shàng shí。
想得到城门半掩,一帘灯火数联诗。xiǎng dé dào chéng mén bàn yǎn,yī lián dēng huǒ shù lián shī。

和答南涧公晚别后见寄之韵二首

唐之淳

寄来诗句慰情亲,首首清和字字真。jì lái shī jù wèi qíng qīn,shǒu shǒu qīng hé zì zì zhēn。
不合王维合王建,前身多是盛唐人。bù hé wáng wéi hé wáng jiàn,qián shēn duō shì shèng táng rén。

访友不遇

唐之淳

触热访君池上宅,草屋竹篱新板扉。chù rè fǎng jūn chí shàng zhái,cǎo wū zhú lí xīn bǎn fēi。
黄尘扑面日卓午,知在翰林归未归。huáng chén pū miàn rì zhuó wǔ,zhī zài hàn lín guī wèi guī。

扬子桥

唐之淳

白浪迎船走玉龙,船头人听广陵钟。bái làng yíng chuán zǒu yù lóng,chuán tóu rén tīng guǎng líng zhōng。
朱帘寂寞琼花落,二十四桥空碧峰。zhū lián jì mò qióng huā luò,èr shí sì qiáo kōng bì fēng。

邵伯镇龙王庙

唐之淳

夜合花香槐子肥,庙门人集祭龙妃。yè hé huā xiāng huái zi féi,miào mén rén jí jì lóng fēi。
灵风洒面云旗湿,知是朝来行雨归。líng fēng sǎ miàn yún qí shī,zhī shì cháo lái xíng yǔ guī。

淮上七夕遇雨

唐之淳

雨雨风风淮上城,水禽山叶送秋声。yǔ yǔ fēng fēng huái shàng chéng,shuǐ qín shān yè sòng qiū shēng。
可怜今夜星桥月,不著清光照客情。kě lián jīn yè xīng qiáo yuè,bù zhù qīng guāng zhào kè qíng。