古诗词

答友人

唐之淳

峄阳之山看孤桐,昔来春初今暮冬。yì yáng zhī shān kàn gū tóng,xī lái chūn chū jīn mù dōng。
天寒日薄河水冻,圯下不逢黄石公。tiān hán rì báo hé shuǐ dòng,yí xià bù féng huáng shí gōng。
州城之南古儒宫,老屋数间围破墉。zhōu chéng zhī nán gǔ rú gōng,lǎo wū shù jiān wéi pò yōng。
入门穹碑立四五,石黑字青苔藓红。rù mén qióng bēi lì sì wǔ,shí hēi zì qīng tái xiǎn hóng。
中有一士瑰而颙,问之姓名无极翁。zhōng yǒu yī shì guī ér yóng,wèn zhī xìng míng wú jí wēng。
自言少壮取科甲,明光奏赋声摩空。zì yán shǎo zhuàng qǔ kē jiǎ,míng guāng zòu fù shēng mó kōng。
运移世改双鬓秃,寄食齐鲁如萍蓬。yùn yí shì gǎi shuāng bìn tū,jì shí qí lǔ rú píng péng。
见我揖我邀我坐,示我新词兼古风。jiàn wǒ yī wǒ yāo wǒ zuò,shì wǒ xīn cí jiān gǔ fēng。
读之琅然合音度,如列牺象鸣笙镛。dú zhī láng rán hé yīn dù,rú liè xī xiàng míng shēng yōng。
乍疑渊源泻江汉,浩浩万里来朝宗。zhà yí yuān yuán xiè jiāng hàn,hào hào wàn lǐ lái cháo zōng。
又惊百卉兢春媚,秀者杰出惟孤松。yòu jīng bǎi huì jīng chūn mèi,xiù zhě jié chū wéi gū sōng。
赠我雄文更奇绝,组织经史成山龙。zèng wǒ xióng wén gèng qí jué,zǔ zhī jīng shǐ chéng shān lóng。
俄然谓我古作者,愧我所得非所蒙。é rán wèi wǒ gǔ zuò zhě,kuì wǒ suǒ dé fēi suǒ méng。
是日积雪明远峰,夕霞照作青芙蓉。shì rì jī xuě míng yuǎn fēng,xī xiá zhào zuò qīng fú róng。
空庭马嘶客当去,邻壁鸡啼人晓舂。kōng tíng mǎ sī kè dāng qù,lín bì jī tí rén xiǎo chōng。
子坐皋比咏芹藻,我走南北如宾鸿。zi zuò gāo bǐ yǒng qín zǎo,wǒ zǒu nán běi rú bīn hóng。
区区聚散何足恤,独有道义能初终。qū qū jù sàn hé zú xù,dú yǒu dào yì néng chū zhōng。
酬子短歌歌未工,冻墨著纸书秋虫。chóu zi duǎn gē gē wèi gōng,dòng mò zhù zhǐ shū qiū chóng。
城南有酒薄如水,与子一醉三千钟,下视粗俗犹盲聋。chéng nán yǒu jiǔ báo rú shuǐ,yǔ zi yī zuì sān qiān zhōng,xià shì cū sú yóu máng lóng。

唐之淳

明浙江山阴人,名愚士,以字行。唐肃子。建文二年,以方孝孺荐,为翰林侍读,与孝孺俱领修书事。旋卒。有《唐愚士诗》。 唐之淳的作品>>

猜您喜欢

是夜蒙公相寄示三首因用韵以成

唐之淳

云头鹤背碧迢迢,仙子飘然不受招。yún tóu hè bèi bì tiáo tiáo,xiān zi piāo rán bù shòu zhāo。
直入银河秋水去,好风明月是轻桡。zhí rù yín hé qiū shuǐ qù,hǎo fēng míng yuè shì qīng ráo。

是夜蒙公相寄示三首因用韵以成

唐之淳

日长公府坐论思,羽扇风清虎帐垂。rì zhǎng gōng fǔ zuò lùn sī,yǔ shàn fēng qīng hǔ zhàng chuí。
望见石枰斜点笔,不知诗句欲怀谁。wàng jiàn shí píng xié diǎn bǐ,bù zhī shī jù yù huái shuí。

是夜蒙公相寄示三首因用韵以成

唐之淳

淮北淮南两地情,藕花菱子月三更。huái běi huái nán liǎng dì qíng,ǒu huā líng zi yuè sān gèng。
心同老鹤无多睡,听得东轩剪烛声。xīn tóng lǎo hè wú duō shuì,tīng dé dōng xuān jiǎn zhú shēng。

和公相舟行即事韵

唐之淳

水面吴歌接楚歌,歌声不似水声多。shuǐ miàn wú gē jiē chǔ gē,gē shēng bù shì shuǐ shēng duō。
卸帆摇櫓过湖去,一路秋香生晚荷。xiè fān yáo lǔ guò hú qù,yī lù qiū xiāng shēng wǎn hé。

送一斋公子还凤阳四首

唐之淳

同泛楼船上玉京,独骑归马向濠城。tóng fàn lóu chuán shàng yù jīng,dú qí guī mǎ xiàng háo chéng。
日斜烟淡山如写,江北江南一段情。rì xié yān dàn shān rú xiě,jiāng běi jiāng nán yī duàn qíng。

送一斋公子还凤阳四首

唐之淳

绿浪轻帆潮热后,白云归路雁啼时。lǜ làng qīng fān cháo rè hòu,bái yún guī lù yàn tí shí。
望来鞭影旗亭暮,吟过滁州几首诗。wàng lái biān yǐng qí tíng mù,yín guò chú zhōu jǐ shǒu shī。

送一斋公子还凤阳四首

唐之淳

疋马新从阙下辞,扬鞭疾去莫教迟。pǐ mǎ xīn cóng quē xià cí,yáng biān jí qù mò jiào chí。
寻常一样中秋月,谁似升堂捧寿卮。xún cháng yī yàng zhōng qiū yuè,shuí shì shēng táng pěng shòu zhī。

送一斋公子还凤阳四首

唐之淳

明朝送客出城隅,先向东家借蹇驴。míng cháo sòng kè chū chéng yú,xiān xiàng dōng jiā jiè jiǎn lǘ。
仆健马肥泥水少,料知三日到中都。pū jiàn mǎ féi ní shuǐ shǎo,liào zhī sān rì dào zhōng dōu。

九月十一日天禧寺访卢月桐观画壁回口占二绝句以寄

唐之淳

秋路沙晴不起风,长干寺里访卢鸿。qiū lù shā qíng bù qǐ fēng,zhǎng gàn sì lǐ fǎng lú hóng。
瓦棺已失维摩样,画壁他年看月桐。wǎ guān yǐ shī wéi mó yàng,huà bì tā nián kàn yuè tóng。

九月十一日天禧寺访卢月桐观画壁回口占二绝句以寄

唐之淳

月桐不似虎头痴,颇学王维爱作诗。yuè tóng bù shì hǔ tóu chī,pǒ xué wáng wéi ài zuò shī。
烦君满壁沧洲画,画我萍居听雨诗。fán jūn mǎn bì cāng zhōu huà,huà wǒ píng jū tīng yǔ shī。

和答颐庵先生寄示二绝句之韵

唐之淳

住依公府枕河湾,野老王孙日往还。zhù yī gōng fǔ zhěn hé wān,yě lǎo wáng sūn rì wǎng hái。
莫道草堂无样制,圣恩曾许屋三间。mò dào cǎo táng wú yàng zhì,shèng ēn céng xǔ wū sān jiān。

和答颐庵先生寄示二绝句之韵

唐之淳

凤凰台上望庄台,喜得云缄手自开。fèng huáng tái shàng wàng zhuāng tái,xǐ dé yún jiān shǒu zì kāi。
就里频频问乡信,阿罗三月没书来。jiù lǐ pín pín wèn xiāng xìn,ā luó sān yuè méi shū lái。

戏题桐窗

唐之淳

春时桐树叶幢幢,风动书签月浸窗。chūn shí tóng shù yè chuáng chuáng,fēng dòng shū qiān yuè jìn chuāng。
重到已为人剪伐,一阶残雪吠惊厖。zhòng dào yǐ wèi rén jiǎn fá,yī jiē cán xuě fèi jīng páng。

目病中闻打围作

唐之淳

新按胡鹰旧雪香,三千人马出围场。xīn àn hú yīng jiù xuě xiāng,sān qiān rén mǎ chū wéi chǎng。
自怜患眼寒窗下,高拥青绫梦射狼。zì lián huàn yǎn hán chuāng xià,gāo yōng qīng líng mèng shè láng。

十二月二十四日夜忆母亲作三首

唐之淳

云白星稀夜气清,家家祠灶学阴生。yún bái xīng xī yè qì qīng,jiā jiā cí zào xué yīn shēng。
我方寄食公厨饭,却忆慈亲坐到明。wǒ fāng jì shí gōng chú fàn,què yì cí qīn zuò dào míng。