古诗词

赠锦衣镇抚林君以善诗

韩雍

人言林君写生巧,我言林君词翰好。rén yán lín jūn xiě shēng qiǎo,wǒ yán lín jūn cí hàn hǎo。
名闻夷夏三十年,笔落人间比珍宝。míng wén yí xià sān shí nián,bǐ luò rén jiān bǐ zhēn bǎo。
胸中造物如鬼神,群飞一扫皆逼真。xiōng zhōng zào wù rú guǐ shén,qún fēi yī sǎo jiē bī zhēn。
景随意到千万态,黄筌崔白安能伦。jǐng suí yì dào qiān wàn tài,huáng quán cuī bái ān néng lún。
兴来走笔题佳句,三峡倒倾留不住。xīng lái zǒu bǐ tí jiā jù,sān xiá dào qīng liú bù zhù。
电光烁爚蛟龙飞,贾岛张颠见犹惧。diàn guāng shuò yuè jiāo lóng fēi,jiǎ dǎo zhāng diān jiàn yóu jù。
锦衣日侍蓬莱宫,累朝宠遇谁能同。jǐn yī rì shì péng lái gōng,lèi cháo chǒng yù shuí néng tóng。
大烹肥羊良酝酒,日日醉饱春风中。dà pēng féi yáng liáng yùn jiǔ,rì rì zuì bǎo chūn fēng zhōng。
却想家林别多载,归梦时时飞岭海。què xiǎng jiā lín bié duō zài,guī mèng shí shí fēi lǐng hǎi。
圣主恩怜许暂还,粤南山水增光彩。shèng zhǔ ēn lián xǔ zàn hái,yuè nán shān shuǐ zēng guāng cǎi。
昨来相会五羊城,庞眉皓首神气清。zuó lái xiāng huì wǔ yáng chéng,páng méi hào shǒu shén qì qīng。
盘空老鹤出尘表,想应有诀修长生。pán kōng lǎo hè chū chén biǎo,xiǎng yīng yǒu jué xiū zhǎng shēng。
古来一艺能名世,况君众善兼多艺。gǔ lái yī yì néng míng shì,kuàng jūn zhòng shàn jiān duō yì。
高名准拟流千年,遐算还看过百岁。gāo míng zhǔn nǐ liú qiān nián,xiá suàn hái kàn guò bǎi suì。
君将赴召趋神京,预作歌诗送君行。jūn jiāng fù zhào qū shén jīng,yù zuò gē shī sòng jūn xíng。
五云缥缈一回首,孤臣万里难为情。wǔ yún piāo miǎo yī huí shǒu,gū chén wàn lǐ nán wèi qíng。
韩雍

韩雍

明苏州府长洲人,字永熙。正统七年进士,授御史。巡按江西,黜贪墨吏数十人。景泰时擢广东副使,巡抚江西。劾奏宁王朱奠培不法状,后被宁王诬劾,夺官。后再起为大理少卿,迁兵部右侍郎。宪宗立,以牵累贬官。会大藤峡徭、僮等族民众起事,乃改以左佥都御史,参赞军务,督兵镇压。迁左副都御史,提督两广军务。有才略,治军严,而谤议亦易起。为中官所倾轧,乃致仕去。有《襄毅文集》。 韩雍的作品>>

猜您喜欢

赵总兵诗贺东广平次韵酬答二首

韩雍

东广民流命不堪,荒原惟见树毵毵。dōng guǎng mín liú mìng bù kān,huāng yuán wéi jiàn shù sān sān。
谢君提出迷途去,从此安眠又饱餐。xiè jūn tí chū mí tú qù,cóng cǐ ān mián yòu bǎo cān。

赵总兵诗贺东广平次韵酬答二首

韩雍

读书常羡马征南,净扫南荒瘴与岚。dú shū cháng xiàn mǎ zhēng nán,jìng sǎo nán huāng zhàng yǔ lán。
今代重生赵充国,联芳留与后人谈。jīn dài zhòng shēng zhào chōng guó,lián fāng liú yǔ hòu rén tán。

次徐武功韵题钱景寅扇

韩雍

谁写张骞万里槎,不同闲草与闲花。shuí xiě zhāng qiān wàn lǐ chá,bù tóng xián cǎo yǔ xián huā。
高秋八月天风起,直上银河自不斜。gāo qiū bā yuè tiān fēng qǐ,zhí shàng yín hé zì bù xié。

为金仲和题夏太常竹

韩雍

万紫千红照眼明,一番风雨即飘零。wàn zǐ qiān hóng zhào yǎn míng,yī fān fēng yǔ jí piāo líng。
此君独有冰霜节,风雨声中色更青。cǐ jūn dú yǒu bīng shuāng jié,fēng yǔ shēng zhōng sè gèng qīng。

为金仲和题夏太常竹

韩雍

高节亭亭一两竿,时人只解报平安。gāo jié tíng tíng yī liǎng gān,shí rén zhǐ jiě bào píng ān。
满林苍雪岁华暮,休作寻常桃李看。mǎn lín cāng xuě suì huá mù,xiū zuò xún cháng táo lǐ kàn。

张廷慎怡梅卷承钱学士命来索予题为赋三绝

韩雍

阊闾城外俗豪奢,魏紫姚黄总斗夸。chāng lǘ chéng wài sú háo shē,wèi zǐ yáo huáng zǒng dòu kuā。
何似张君爱清致,另开别墅种梅花。hé shì zhāng jūn ài qīng zhì,lìng kāi bié shù zhǒng méi huā。

张廷慎怡梅卷承钱学士命来索予题为赋三绝

韩雍

闻道君家好弟兄,高楼日日宴簪缨。wén dào jūn jiā hǎo dì xiōng,gāo lóu rì rì yàn zān yīng。
怜君自得梅中趣,应与梅花一样清。lián jūn zì dé méi zhōng qù,yīng yǔ méi huā yī yàng qīng。

张廷慎怡梅卷承钱学士命来索予题为赋三绝

韩雍

别馆梅开日自娱,高邻学士可曾俱。bié guǎn méi kāi rì zì yú,gāo lín xué shì kě céng jù。
骊龙暂卧华亭上,好去多求照乘珠。lí lóng zàn wò huá tíng shàng,hǎo qù duō qiú zhào chéng zhū。

舟中看沈陶庵所作奉寄

韩雍

吴东林下有诗豪,落笔光芒万丈高。wú dōng lín xià yǒu shī háo,luò bǐ guāng máng wàn zhàng gāo。
昨检行囊看墨迹,满江烟雨起波涛。zuó jiǎn xíng náng kàn mò jì,mǎn jiāng yān yǔ qǐ bō tāo。

晚香亭为葑关华元器题

韩雍

满篱秋色过重阳,曾上幽亭看晚香。mǎn lí qiū sè guò zhòng yáng,céng shàng yōu tíng kàn wǎn xiāng。
不用诗人更题品,玉堂学士有文章。bù yòng shī rén gèng tí pǐn,yù táng xué shì yǒu wén zhāng。

晚香亭为葑关华元器题

韩雍

采采寒花十数丛,萧条时月傲霜风。cǎi cǎi hán huā shí shù cóng,xiāo tiáo shí yuè ào shuāng fēng。
从知晚节非凡品,抚卷题诗忆魏公。cóng zhī wǎn jié fēi fán pǐn,fǔ juǎn tí shī yì wèi gōng。

刘廷美佥宪为乡人魏古作湖山图徐武功题诗其上魏复求予作为赋一绝

韩雍

诗画精神二美全,满堂风雨起云烟。shī huà jīng shén èr měi quán,mǎn táng fēng yǔ qǐ yún yān。
更怜仿佛五湖口,欲学鸱夷放钓船。gèng lián fǎng fú wǔ hú kǒu,yù xué chī yí fàng diào chuán。

次韵酬沈陶庵四绝

韩雍

高卧东林绝世纷,昂昂野鹤在鸡群。gāo wò dōng lín jué shì fēn,áng áng yě hè zài jī qún。
三吴人物多相重,重尔能诗又好文。sān wú rén wù duō xiāng zhòng,zhòng ěr néng shī yòu hǎo wén。

次韵酬沈陶庵四绝

韩雍

东吴诗客竞纷纷,沈老诗才自不群。dōng wú shī kè jìng fēn fēn,shěn lǎo shī cái zì bù qún。
圣主当天现鸣凤,朝阳光彩烂成文。shèng zhǔ dāng tiān xiàn míng fèng,cháo yáng guāng cǎi làn chéng wén。

次韵酬沈陶庵四绝

韩雍

连城白璧出蓝田,文采温温美且全。lián chéng bái bì chū lán tián,wén cǎi wēn wēn měi qiě quán。
堪羡陶庵好诗句,更多高义薄云天。kān xiàn táo ān hǎo shī jù,gèng duō gāo yì báo yún tiān。