古诗词

邻女有自经者不晓何因而里媪述其光艳皎洁阅日不变且以中夜起自结束选彩而衣配花而戴绾髻涂妆膏唇耀首以至约缣迫袜皆着意精好尽态极妍而始毕命焉其所悬之带以润州朱丝数百条长九尺许为十股细辫手自盘制逾月甫成同伴以为缠腰物也而不知其用意至此为诗以吊之

王彦泓

明姿靓服严妆乍,垂手亭亭俨图画。míng zī jìng fú yán zhuāng zhà,chuí shǒu tíng tíng yǎn tú huà。
女伴当窗唤不应,还疑背面秋千下。nǚ bàn dāng chuāng huàn bù yīng,hái yí bèi miàn qiū qiān xià。
娇痴小妹忽惊啼,懊恼春宵睡似泥。jiāo chī xiǎo mèi hū jīng tí,ào nǎo chūn xiāo shuì shì ní。
何刻停灯开钿匣,几时响屟度楼梯。hé kè tíng dēng kāi diàn xiá,jǐ shí xiǎng xiè dù lóu tī。
肌肤到此真冰雪,颓玉俄俄扶不得。jī fū dào cǐ zhēn bīng xuě,tuí yù é é fú bù dé。
素颈何曾著啮痕,却教反缚同心结。sù jǐng hé céng zhù niè hén,què jiào fǎn fù tóng xīn jié。
红丝交结为谁容,约髻安花次第工。hóng sī jiāo jié wèi shuí róng,yuē jì ān huā cì dì gōng。
应爱自看妆镜里,岂须人见影堂中。yīng ài zì kàn zhuāng jìng lǐ,qǐ xū rén jiàn yǐng táng zhōng。
千春不改凝酥面,媚眼微舒若流盼。qiān chūn bù gǎi níng sū miàn,mèi yǎn wēi shū ruò liú pàn。
侯娘怨句鬼先知,玉儿艳质人犹羡。hóu niáng yuàn jù guǐ xiān zhī,yù ér yàn zhì rén yóu xiàn。
当时犀纛定沉埋,绣袜何人拾马嵬。dāng shí xī dào dìng chén mái,xiù wà hé rén shí mǎ wéi。
乞取卿家通替样,许盛银液看千回。qǐ qǔ qīng jiā tōng tì yàng,xǔ shèng yín yè kàn qiān huí。
万转千回负此生,枉将偷嫁占虚名。wàn zhuǎn qiān huí fù cǐ shēng,wǎng jiāng tōu jià zhàn xū míng。
周郎已误难重顾,哭煞厨东阮步兵。zhōu láng yǐ wù nán zhòng gù,kū shā chú dōng ruǎn bù bīng。

王彦泓

明镇江府金坛人,字次回。以岁贡为松江府华亭县训导,卒于官。博学好古,喜作艳体小诗,格调似韩偓。词不多作,而善改昔人词,有加毫颊上之致。有《疑雨集》。 王彦泓的作品>>

猜您喜欢

和孝仪看灯词十二首

王彦泓

欲换明妆自忖量,莫教难认暗衣裳。yù huàn míng zhuāng zì cǔn liàng,mò jiào nán rèn àn yī shang。
忽然省得钟情句,不辨花丛却辨香。hū rán shěng dé zhōng qíng jù,bù biàn huā cóng què biàn xiāng。

和孝仪看灯词十二首

王彦泓

小玉飞琼动静俱,几回当面笑愁吁。xiǎo yù fēi qióng dòng jìng jù,jǐ huí dāng miàn xiào chóu xū。
眼波第一防他觉,不审狂郎解得无。yǎn bō dì yī fáng tā jué,bù shěn kuáng láng jiě dé wú。

和孝仪看灯词十二首

王彦泓

暗风相约宋墙东,一寸灵心两处同。àn fēng xiāng yuē sòng qiáng dōng,yī cùn líng xīn liǎng chù tóng。
南去北来多邂逅,忽然俱在寺门中。nán qù běi lái duō xiè hòu,hū rán jù zài sì mén zhōng。

和孝仪看灯词十二首

王彦泓

风透珠灯蜡泪流,隔街笙鼓送人愁。fēng tòu zhū dēng là lèi liú,gé jiē shēng gǔ sòng rén chóu。
可怜心似清霄月,皎洁随郎处处游。kě lián xīn shì qīng xiāo yuè,jiǎo jié suí láng chù chù yóu。

和孝仪看灯词十二首

王彦泓

旧曲厌来不耐听,竹棚花火太因仍。jiù qū yàn lái bù nài tīng,zhú péng huā huǒ tài yīn réng。
新春小院添春意,刮骨盐声蛤月灯。xīn chūn xiǎo yuàn tiān chūn yì,guā gǔ yán shēng há yuè dēng。

和孝仪看灯词十二首

王彦泓

为把倾城再拜邀,一生拚尽在今宵。wèi bǎ qīng chéng zài bài yāo,yī shēng pàn jǐn zài jīn xiāo。
自从相见春朝后,病骨还知剩几朝。zì cóng xiāng jiàn chūn cháo hòu,bìng gǔ hái zhī shèng jǐ cháo。

和孝仪看灯词十二首

王彦泓

寻常声影限中门,密笑微香搅梦魂。xún cháng shēng yǐng xiàn zhōng mén,mì xiào wēi xiāng jiǎo mèng hún。
此夕上灯兼帖胜,一时同得到西轩。cǐ xī shàng dēng jiān tiē shèng,yī shí tóng dé dào xī xuān。

和孝仪看灯词十二首

王彦泓

丹诚默向紫姑陈,可得心期遂此春。dān chéng mò xiàng zǐ gū chén,kě dé xīn qī suì cǐ chūn。
陵谷沧桑终日事,不堪长作意中人。líng gǔ cāng sāng zhōng rì shì,bù kān zhǎng zuò yì zhōng rén。

花下

王彦泓

未必春工一夕移,杏花清减夜来姿。wèi bì chūn gōng yī xī yí,xìng huā qīng jiǎn yè lái zī。
可知颜色关人处,正在红消欲白时。kě zhī yán sè guān rén chù,zhèng zài hóng xiāo yù bái shí。

述妇病怀

王彦泓

琉璃调药自看煎,尽日松涛小榻边。liú lí diào yào zì kàn jiān,jǐn rì sōng tāo xiǎo tà biān。
慵唤侍儿凭响板,鹦哥传出翠帘前。yōng huàn shì ér píng xiǎng bǎn,yīng gē chuán chū cuì lián qián。

述妇病怀

王彦泓

闷拈叶子强寻欢,自觉双银约指宽。mèn niān yè zi qiáng xún huān,zì jué shuāng yín yuē zhǐ kuān。
阿母无聊听卜命,脱将跳脱觅人看。ā mǔ wú liáo tīng bo mìng,tuō jiāng tiào tuō mì rén kàn。

述妇病怀

王彦泓

消渴还愁骨亦消,玩冰衔玉总无憀。xiāo kě hái chóu gǔ yì xiāo,wán bīng xián yù zǒng wú liáo。
春来泼尽如泉泪,病肺除非引泪浇。chūn lái pō jǐn rú quán lèi,bìng fèi chú fēi yǐn lèi jiāo。

述妇病怀

王彦泓

文茵龙脑睡来闻,懒著前春染麝裙。wén yīn lóng nǎo shuì lái wén,lǎn zhù qián chūn rǎn shè qún。
谁识病来颠倒想,爱香人却怕香熏。shuí shí bìng lái diān dào xiǎng,ài xiāng rén què pà xiāng xūn。

述妇病怀

王彦泓

瘦质浑成笋一竿,隔衾犹自见巑岏。shòu zhì hún chéng sǔn yī gān,gé qīn yóu zì jiàn cuán wán。
平生守礼自谦畏,不受荀郎熨体寒。píng shēng shǒu lǐ zì qiān wèi,bù shòu xún láng yùn tǐ hán。

述妇病怀

王彦泓

难凭银叶镇心惊,侍女床前不敢行。nán píng yín yè zhèn xīn jīng,shì nǚ chuáng qián bù gǎn xíng。
无奈药炉初欲沸,梦中已作殷雷声。wú nài yào lú chū yù fèi,mèng zhōng yǐ zuò yīn léi shēng。