古诗词

破镜篇

顾清

破镜宁终破,不愿重入奁。pò jìng níng zhōng pò,bù yuàn zhòng rù lián。
断弦宁终断,不愿鸾胶粘。duàn xián níng zhōng duàn,bù yuàn luán jiāo zhān。
人生一生惟一死,此身岂可轻相许。rén shēng yī shēng wéi yī sǐ,cǐ shēn qǐ kě qīng xiāng xǔ。
因循一语涉狐疑,死向重泉作羞鬼。yīn xún yī yǔ shè hú yí,sǐ xiàng zhòng quán zuò xiū guǐ。
所以古志士,跬步不敢轻。suǒ yǐ gǔ zhì shì,kuǐ bù bù gǎn qīng。
譬逢三岐路,熟问乃敢行。pì féng sān qí lù,shú wèn nǎi gǎn xíng。
屹立万仞冈,决眦孤风生。yì lì wàn rèn gāng,jué zì gū fēng shēng。
乾坤落落一身远,风尘混混双眸明。qián kūn luò luò yī shēn yuǎn,fēng chén hùn hùn shuāng móu míng。
古人已去不可作,末世吁嗟轻唯诺。gǔ rén yǐ qù bù kě zuò,mò shì xū jiē qīng wéi nuò。
昨日仇雠今友朋,朝哭泣兮暮欢谑。zuó rì chóu chóu jīn yǒu péng,cháo kū qì xī mù huān xuè。
凉风萧萧吹客衣,苍茫岁晚孤鸿飞。liáng fēng xiāo xiāo chuī kè yī,cāng máng suì wǎn gū hóng fēi。
梅花夹道慵举首,涕泪满襟怀昔时。méi huā jiā dào yōng jǔ shǒu,tì lèi mǎn jīn huái xī shí。
我愿天地间,万事皆从愿。wǒ yuàn tiān dì jiān,wàn shì jiē cóng yuàn。
有始必有终,不作风花片。yǒu shǐ bì yǒu zhōng,bù zuò fēng huā piàn。
陶然百岁中,永绝痴儿面。táo rán bǎi suì zhōng,yǒng jué chī ér miàn。
君不闻蔡琰胡笳十八拍,千载英雄泪如霰。jūn bù wén cài yǎn hú jiā shí bā pāi,qiān zài yīng xióng lèi rú xiàn。

顾清

明松江府华亭人,字士廉,号东江。弘治六年进士。授编修,进侍读。平生以名节自励。正德初刘瑾擅权,同邑张文冕附之为显宦,清即绝不与通。瑾衔之,出为南京兵部员外郎。瑾诛,累迁礼部右侍郎。前后请立太子、罢巡幸,疏凡十数上。嘉靖初以礼部尚书致仕,卒谥文僖。工书,笔致清劲。有《松江府志》、《傍秋亭杂记》、《东江家藏集》。 顾清的作品>>

猜您喜欢

梦中得四句如咏讲筵事者

顾清

翠幕光中黼坐开,觚棱初日照春台。cuì mù guāng zhōng fǔ zuò kāi,gū léng chū rì zhào chūn tái。
缃函未启中人捧,玉辇才临正殿回。xiāng hán wèi qǐ zhōng rén pěng,yù niǎn cái lín zhèng diàn huí。

午日即事

顾清

节物相催似转蓬,御筵仍见彩丝红。jié wù xiāng cuī shì zhuǎn péng,yù yán réng jiàn cǎi sī hóng。
君王未押群臣燕,先酌蒲觞寿两宫。jūn wáng wèi yā qún chén yàn,xiān zhuó pú shāng shòu liǎng gōng。

题扇送同年奚从之使海南

顾清

仙人乘槎南海去,祖席燕市已分冰。xiān rén chéng chá nán hǎi qù,zǔ xí yàn shì yǐ fēn bīng。
把赠金陵半轮月,为君随处扫炎蒸。bǎ zèng jīn líng bàn lún yuè,wèi jūn suí chù sǎo yán zhēng。

题画送李大尹

顾清

云白天青映海山,使君花县白云间。yún bái tiān qīng yìng hǎi shān,shǐ jūn huā xiàn bái yún jiān。
山中老稚收成毕,齐望双凫日下还。shān zhōng lǎo zhì shōu chéng bì,qí wàng shuāng fú rì xià hái。

送沈云松还上海

顾清

已觉人间万事全,钟情犹为别离牵。yǐ jué rén jiān wàn shì quán,zhōng qíng yóu wèi bié lí qiān。
但令消息年年好,即是斑衣舞膝前。dàn lìng xiāo xī nián nián hǎo,jí shì bān yī wǔ xī qián。

题莆田郭氏世美卷

顾清

酂侯传国魏谟封,七叶貂蝉四世公。cuó hóu chuán guó wèi mó fēng,qī yè diāo chán sì shì gōng。
我赋郭家三孝子,万年人纪列清风。wǒ fù guō jiā sān xiào zi,wàn nián rén jì liè qīng fēng。

题莆田郭氏世美卷

顾清

壶山苍翠入闽天,曾见参军哭墓年。hú shān cāng cuì rù mǐn tiān,céng jiàn cān jūn kū mù nián。
生死靖康南北路,可知当日事昭然。shēng sǐ jìng kāng nán běi lù,kě zhī dāng rì shì zhāo rán。

题莆田郭氏世美卷

顾清

一家纯孝祖孙同,狂卒何知亦敛戎。yī jiā chún xiào zǔ sūn tóng,kuáng zú hé zhī yì liǎn róng。
看取弟兄争死日,古人何必是褒融。kàn qǔ dì xiōng zhēng sǐ rì,gǔ rén hé bì shì bāo róng。

题莆田郭氏世美卷

顾清

一命初沾竟力辞,清漳心事鬼神知。yī mìng chū zhān jìng lì cí,qīng zhāng xīn shì guǐ shén zhī。
平生不惯谈茫昧,欲与先生赋瑞芝。píng shēng bù guàn tán máng mèi,yù yǔ xiān shēng fù ruì zhī。

恒斋为体斋宗伯弟曰谦赋

顾清

浮云天地倦西东,一语南人契始终。fú yún tiān dì juàn xī dōng,yī yǔ nán rén qì shǐ zhōng。
自古良医比良相,传家正尔不须同。zì gǔ liáng yī bǐ liáng xiāng,chuán jiā zhèng ěr bù xū tóng。

恒斋为体斋宗伯弟曰谦赋

顾清

粉署微垣列弟兄,青囊留我万山行。fěn shǔ wēi yuán liè dì xiōng,qīng náng liú wǒ wàn shān xíng。
年来悟得雷风象,不向人间取近名。nián lái wù dé léi fēng xiàng,bù xiàng rén jiān qǔ jìn míng。

送石训导之临湘

顾清

令弟清台著绣衣,一毡还与郑虔宜。lìng dì qīng tái zhù xiù yī,yī zhān hái yǔ zhèng qián yí。
过湘不用轻为赋,圣代崇儒正此时。guò xiāng bù yòng qīng wèi fù,shèng dài chóng rú zhèng cǐ shí。

送石训导之临湘

顾清

天岳山前倚短篷,目穷飞鸟没晴空。tiān yuè shān qián yǐ duǎn péng,mù qióng fēi niǎo méi qíng kōng。
平生万里江湖念,都付春风化雨中。píng shēng wàn lǐ jiāng hú niàn,dōu fù chūn fēng huà yǔ zhōng。

题雪竹送陈生归吴

顾清

虎丘山下雪晴时,拄杖敲门自一奇。hǔ qiū shān xià xuě qíng shí,zhǔ zhàng qiāo mén zì yī qí。
京邑归来看图画,春盘玉版斗青丝。jīng yì guī lái kàn tú huà,chūn pán yù bǎn dòu qīng sī。

题孙良辅所藏小景四幅

顾清

野桃山杏各乘春,多事刘郎为怆神。yě táo shān xìng gè chéng chūn,duō shì liú láng wèi chuàng shén。
六百年来只如此,一番花老一番新。liù bǎi nián lái zhǐ rú cǐ,yī fān huā lǎo yī fān xīn。