古诗词

闻京师诏下志喜

王世贞

闻道将军第,荆榛车马稀。wén dào jiāng jūn dì,jīng zhēn chē mǎ xī。
交游愁姓字,部曲掩光辉。jiāo yóu chóu xìng zì,bù qū yǎn guāng huī。
日月明何损,君亲计总非。rì yuè míng hé sǔn,jūn qīn jì zǒng fēi。
陇西羞李氏,敢道汉恩微。lǒng xī xiū lǐ shì,gǎn dào hàn ēn wēi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

九华歌赠董山人浙甫

王世贞

山人家傍九仙山,玉华吐云覆其颠。shān rén jiā bàng jiǔ xiān shān,yù huá tǔ yún fù qí diān。
三峰倒悬闽海日,九朵芙蓉寒插天。sān fēng dào xuán mǐn hǎi rì,jiǔ duǒ fú róng hán chā tiān。
山人不肯山中住,自言妙得丹青趣。shān rén bù kěn shān zhōng zhù,zì yán miào dé dān qīng qù。
但能笈负此山图,处处芒鞋踏烟雾。dàn néng jí fù cǐ shān tú,chù chù máng xié tà yān wù。
君莫学宗少微,局蹐一室里。jūn mò xué zōng shǎo wēi,jú jí yī shì lǐ。
欲令山水响朱弦,山岂真山水真水。yù lìng shān shuǐ xiǎng zhū xián,shān qǐ zhēn shān shuǐ zhēn shuǐ。
老夫肯减谢幼舆,烦君写置丘壑躯。lǎo fū kěn jiǎn xiè yòu yú,fán jūn xiě zhì qiū hè qū。
明年婚嫁粗事了,与尔扁舟共五湖。míng nián hūn jià cū shì le,yǔ ěr biǎn zhōu gòng wǔ hú。

三饮子念放歌一章

王世贞

生不愿作平津客,但愿一岁一醉曹郎席。shēng bù yuàn zuò píng jīn kè,dàn yuàn yī suì yī zuì cáo láng xí。
昨者饮醇兼击鲜,自言多收十斛麦。zuó zhě yǐn chún jiān jī xiān,zì yán duō shōu shí hú mài。
今年麦田半欲赭,门前车马浑无色。jīn nián mài tián bàn yù zhě,mén qián chē mǎ hún wú sè。
主人唤客客且休,男儿有身千不忧。zhǔ rén huàn kè kè qiě xiū,nán ér yǒu shēn qiān bù yōu。
盘龙少小掷百万,君卿焉肯鲭五侯。pán lóng shǎo xiǎo zhì bǎi wàn,jūn qīng yān kěn qīng wǔ hóu。
豫章食单阙黄颔,襄阳垆畔饶槎头。yù zhāng shí dān quē huáng hàn,xiāng yáng lú pàn ráo chá tóu。
争枭夺雉欢未足,床底牢槽滴寒玉。zhēng xiāo duó zhì huān wèi zú,chuáng dǐ láo cáo dī hán yù。
狂呼大白不肯辞,倏忽银灯看成绿。kuáng hū dà bái bù kěn cí,shū hū yín dēng kàn chéng lǜ。
明朝有兴仍能来,鹔鹴一脱宁复回。míng cháo yǒu xīng réng néng lái,sù shuāng yī tuō níng fù huí。
邯郸市金高北斗,平原小儿安在哉。hán dān shì jīn gāo běi dòu,píng yuán xiǎo ér ān zài zāi。

赠梁伯龙北游歌

王世贞

伯龙七尺苍髯虬,菰芦不散英雄愁。bó lóng qī chǐ cāng rán qiú,gū lú bù sàn yīng xióng chóu。
慨然揖我渡江去,欲卷长虹天际头。kǎi rán yī wǒ dù jiāng qù,yù juǎn zhǎng hóng tiān jì tóu。
东连海岱西二华,黄河一线中间流。dōng lián hǎi dài xī èr huá,huáng hé yī xiàn zhōng jiān liú。
燕赵悲歌酒人得,原尝侠节眉头识。yàn zhào bēi gē jiǔ rén dé,yuán cháng xiá jié méi tóu shí。
须留国士径寸心,肯博侯门万金璧。xū liú guó shì jìng cùn xīn,kěn bó hóu mén wàn jīn bì。
荒草犹尘碣石名,浮云立变华阳色。huāng cǎo yóu chén jié shí míng,fú yún lì biàn huá yáng sè。
归来笑谓宗少微,汝曹匏系终何依。guī lái xiào wèi zōng shǎo wēi,rǔ cáo páo xì zhōng hé yī。
男儿有足不立槁,尺鴳大鹏俱饱飞。nán ér yǒu zú bù lì gǎo,chǐ yàn dà péng jù bǎo fēi。

遇大雷作

王世贞

去年二月惊雷发,毒虺唅呀血中裂。qù nián èr yuè jīng léi fā,dú huī hán ya xuè zhōng liè。
令年二月惊雷发,高栋承云忽摧折。lìng nián èr yuè jīng léi fā,gāo dòng chéng yún hū cuī zhé。
莫将悲喜疑天公,野人自恨耳不聋。mò jiāng bēi xǐ yí tiān gōng,yě rén zì hèn ěr bù lóng。
匡庐绝顶儿啼处,塞墐诛茅容老翁。kuāng lú jué dǐng ér tí chù,sāi jìn zhū máo róng lǎo wēng。

绿筠窝卷歌

王世贞

华翁之窝字绿筠,第云不可无此君。huá wēng zhī wō zì lǜ yún,dì yún bù kě wú cǐ jūn。
手种淇园三万个,一一青含太古文。shǒu zhǒng qí yuán sān wàn gè,yī yī qīng hán tài gǔ wén。
龙鳞陡擘榖后雨,凤尾直破松梢云。lóng lín dǒu bāi gǔ hòu yǔ,fèng wěi zhí pò sōng shāo yún。
为君传神者谁氏,醉沈淋漓走元气。wèi jūn chuán shén zhě shuí shì,zuì shěn lín lí zǒu yuán qì。
敲戛犹馀金石音,纵横不见龙蛇字。qiāo jiá yóu yú jīn shí yīn,zòng héng bù jiàn lóng shé zì。
此君与翁俱有孙,琅玕肯让吾家门。cǐ jūn yǔ wēng jù yǒu sūn,láng gān kěn ràng wú jiā mén。
夹池檀栾借馀润,茂林风流依旧论。jiā chí tán luán jiè yú rùn,mào lín fēng liú yī jiù lùn。
阿戎昔作童子游,把臂三日山中留。ā róng xī zuò tóng zi yóu,bǎ bì sān rì shān zhōng liú。
卷头虽失王大令,眼底复得文湖州。juǎn tóu suī shī wáng dà lìng,yǎn dǐ fù dé wén hú zhōu。
文君妙手称三绝,墨池片片墨琼屑。wén jūn miào shǒu chēng sān jué,mò chí piàn piàn mò qióng xiè。
已教春雪擅前贤,况是秋霜同晚节。yǐ jiào chūn xuě shàn qián xián,kuàng shì qiū shuāng tóng wǎn jié。
此图再更人再徂,恍然若对黄公垆。cǐ tú zài gèng rén zài cú,huǎng rán ruò duì huáng gōng lú。
未穷尘代沧桑事,嵇阮于今不可呼。wèi qióng chén dài cāng sāng shì,jī ruǎn yú jīn bù kě hū。

后围棋歌赠李时养

王世贞

燕中国手颜子明,十年坐制中原盟。yàn zhōng guó shǒu yán zi míng,shí nián zuò zhì zhōng yuán méng。
永嘉髯鲍故前辈,句践自老江淮兵。yǒng jiā rán bào gù qián bèi,jù jiàn zì lǎo jiāng huái bīng。
橘叟衔龙擘空去,却堕燕中小侯里。jú sǒu xián lóng bāi kōng qù,què duò yàn zhōng xiǎo hóu lǐ。
人云两雄不并立,何得生颜复生李。rén yún liǎng xióng bù bìng lì,hé dé shēng yán fù shēng lǐ。
李郎十指如悬槌,欲入颜垒张李旗。lǐ láng shí zhǐ rú xuán chuí,yù rù yán lěi zhāng lǐ qí。
攻瑕陡合鱼乌阵,拾子俱成龙凤飞。gōng xiá dǒu hé yú wū zhèn,shí zi jù chéng lóng fèng fēi。
拂衣遂走东南天,一枰所指前无坚。fú yī suì zǒu dōng nán tiān,yī píng suǒ zhǐ qián wú jiān。
三吴老将尽披靡,何况纷纷诸少年。sān wú lǎo jiāng jǐn pī mí,hé kuàng fēn fēn zhū shǎo nián。
二月桃花闭门雨,隐囊对君聊手语。èr yuè táo huā bì mén yǔ,yǐn náng duì jūn liáo shǒu yǔ。
思剧凭摧石畔柯,狂来不惜山阴墅。sī jù píng cuī shí pàn kē,kuáng lái bù xī shān yīn shù。
吾家积薪吾所师,安用向汝低头为。wú jiā jī xīn wú suǒ shī,ān yòng xiàng rǔ dī tóu wèi。
燕公席上间新偈,敌手人人知不知。yàn gōng xí shàng jiān xīn jì,dí shǒu rén rén zhī bù zhī。

戏成短歌调顾山人季狂

王世贞

顾生慕君平,九州已游七。gù shēng mù jūn píng,jiǔ zhōu yǐ yóu qī。
王生如少微,五岳仅识一。wáng shēng rú shǎo wēi,wǔ yuè jǐn shí yī。
顾生谓王安足论,七尺岂是妻儿身。gù shēng wèi wáng ān zú lùn,qī chǐ qǐ shì qī ér shēn。
朝从儿耕暮妻织,鸿鹄高飞来笑人。cháo cóng ér gēng mù qī zhī,hóng gǔ gāo fēi lái xiào rén。
生不见军城酒罢街鼓发,独倚营门坐秋月。shēng bù jiàn jūn chéng jiǔ bà jiē gǔ fā,dú yǐ yíng mén zuò qiū yuè。
赖能高咏三五篇,不然一夜换汝鬓边雪。lài néng gāo yǒng sān wǔ piān,bù rán yī yè huàn rǔ bìn biān xuě。

再谢汪中丞兼为吴邵武致知已之感

王世贞

野人久矣甘雌伏,把向青冥拟黄鹄。yě rén jiǔ yǐ gān cí fú,bǎ xiàng qīng míng nǐ huáng gǔ。
欲衔明月报深恩,眼底居然一鱼目。yù xián míng yuè bào shēn ēn,yǎn dǐ jū rán yī yú mù。
浊水在地云在天,安能使云长周旋。zhuó shuǐ zài dì yún zài tiān,ān néng shǐ yún zhǎng zhōu xuán。
倘其流影不相顾,宛转泥途谁见怜。tǎng qí liú yǐng bù xiāng gù,wǎn zhuǎn ní tú shuí jiàn lián。
吴生亦是衔恩者,尤闻拂拭能增价。wú shēng yì shì xián ēn zhě,yóu wén fú shì néng zēng jià。
远则江东醉步兵,近当席上狂司马。yuǎn zé jiāng dōng zuì bù bīng,jìn dāng xí shàng kuáng sī mǎ。
此生慷慨多楚吟,蹉跎白首逢知音。cǐ shēng kāng kǎi duō chǔ yín,cuō tuó bái shǒu féng zhī yīn。
莫言饱死浑无用,三尺要离径寸心。mò yán bǎo sǐ hún wú yòng,sān chǐ yào lí jìng cùn xīn。

壮歌行赠沈嘉则游闽

王世贞

四明之海一杯水,那能便灭男儿趾。sì míng zhī hǎi yī bēi shuǐ,nà néng biàn miè nán ér zhǐ。
北过钱塘泛震泽,处处观涛壮心起。běi guò qián táng fàn zhèn zé,chù chù guān tāo zhuàng xīn qǐ。
已许芙蓉作报恩,还将明月寻知已。yǐ xǔ fú róng zuò bào ēn,hái jiāng míng yuè xún zhī yǐ。
君不见吴下王元美,君不见吾家好弱弟。jūn bù jiàn wú xià wáng yuán měi,jūn bù jiàn wú jiā hǎo ruò dì。
双披鸿蒙万古色,并卧白雪空山里。shuāng pī hóng méng wàn gǔ sè,bìng wò bái xuě kōng shān lǐ。
以兹相对辄尽觞,慷慨悲歌泣数行。yǐ zī xiāng duì zhé jǐn shāng,kāng kǎi bēi gē qì shù xíng。
世间事事俱肮脏,身后人人归渺茫。shì jiān shì shì jù āng zàng,shēn hòu rén rén guī miǎo máng。
荆岭初云未睹白,燕台落日居然黄。jīng lǐng chū yún wèi dǔ bái,yàn tái luò rì jū rán huáng。
穷来扪舌恐不在,客处夸腰那得强。qióng lái mén shé kǒng bù zài,kè chù kuā yāo nà dé qiáng。
屈指诸侯太寂寂,唯有七闽紫气凌穹苍。qū zhǐ zhū hóu tài jì jì,wéi yǒu qī mǐn zǐ qì líng qióng cāng。
闽中日日捷书至,白茅方印劳飞骑。mǐn zhōng rì rì jié shū zhì,bái máo fāng yìn láo fēi qí。
辕门秋霜高瘴天,幕府春风在平地。yuán mén qiū shuāng gāo zhàng tiān,mù fǔ chūn fēng zài píng dì。
中丞缓带容揖客,将军解衣延死士。zhōng chéng huǎn dài róng yī kè,jiāng jūn jiě yī yán sǐ shì。
沈夫子,黄金虽如山,愿汝唾莫视。shěn fū zi,huáng jīn suī rú shān,yuàn rǔ tuò mò shì。
寸心此际如有托,十口何烦向人计。cùn xīn cǐ jì rú yǒu tuō,shí kǒu hé fán xiàng rén jì。
低昂百氏银不律,挥霍千秋铁如意。dī áng bǎi shì yín bù lǜ,huī huò qiān qiū tiě rú yì。
沈夫子,为汝歌,汝今当柰何。shěn fū zi,wèi rǔ gē,rǔ jīn dāng nài hé。
若过延津语太阿,人间未几冲波去,底事精光出绛河。ruò guò yán jīn yǔ tài ā,rén jiān wèi jǐ chōng bō qù,dǐ shì jīng guāng chū jiàng hé。

郭帅致石子云为余小祗园三径之资走笔志谢

王世贞

我不能学王武子,买地编钱作金埒。wǒ bù néng xué wáng wǔ zi,mǎi dì biān qián zuò jīn liè。
夜来三径春雨过,片片桃花屐痕啮。yè lái sān jìng chūn yǔ guò,piàn piàn táo huā jī hén niè。
君侯采石三神山,为余舍置祗林间。jūn hóu cǎi shí sān shén shān,wèi yú shě zhì zhī lín jiān。
它时小队元戎到,应爱青苔点地斑。tā shí xiǎo duì yuán róng dào,yīng ài qīng tái diǎn dì bān。

短歌送袁鲁望之南曹

王世贞

汝南文彩世绝伦,红颜射策黄金门。rǔ nán wén cǎi shì jué lún,hóng yán shè cè huáng jīn mén。
十年潦倒厌朋旧,一日声名动至尊。shí nián lǎo dào yàn péng jiù,yī rì shēng míng dòng zhì zūn。
平津高阁中天起,多君不恋平津邸。píng jīn gāo gé zhōng tiān qǐ,duō jūn bù liàn píng jīn dǐ。
柏梁词客凌云烟,多君不和柏梁篇。bǎi liáng cí kè líng yún yān,duō jūn bù hé bǎi liáng piān。
自云一疏更除目,建业青山落人握。zì yún yī shū gèng chú mù,jiàn yè qīng shān luò rén wò。
未论词林继江鲍,宁甘相府称袁伏。wèi lùn cí lín jì jiāng bào,níng gān xiāng fǔ chēng yuán fú。
我自江东退步兵,离骚美酒粗成名。wǒ zì jiāng dōng tuì bù bīng,lí sāo měi jiǔ cū chéng míng。
谢公大是经纶手,莫作空言登冶城。xiè gōng dà shì jīng lún shǒu,mò zuò kōng yán dēng yě chéng。

赠华存叔鸿胪还朝短歌一章

王世贞

君不见相如不肯甘赀郎,赋成六传游故乡。jūn bù jiàn xiāng rú bù kěn gān zī láng,fù chéng liù chuán yóu gù xiāng。
太守前驱令负弩,千秋词笔增辉光。tài shǒu qián qū lìng fù nǔ,qiān qiū cí bǐ zēng huī guāng。
男儿致身厌凡格,又不见华郎亦是文章伯。nán ér zhì shēn yàn fán gé,yòu bù jiàn huá láng yì shì wén zhāng bó。
昨拜鸿胪奉使归,门前皂盖如鸦色。zuó bài hóng lú fèng shǐ guī,mén qián zào gài rú yā sè。
玉壶乍乾歌乍停,银河荧荧隔两星。yù hú zhà qián gē zhà tíng,yín hé yíng yíng gé liǎng xīng。
君星是使我是客,回首浮云千尺青。jūn xīng shì shǐ wǒ shì kè,huí shǒu fú yún qiān chǐ qīng。

歌赠张季子

王世贞

吴姬奏丝赵姬竹,我道新声不如肉。wú jī zòu sī zhào jī zhú,wǒ dào xīn shēng bù rú ròu。
荆山一片秋月圆,琢作张卿口中曲。jīng shān yī piàn qiū yuè yuán,zuó zuò zhāng qīng kǒu zhōng qū。
黄钟入调妖红肥,玄霜变羽万绿稀。huáng zhōng rù diào yāo hóng féi,xuán shuāng biàn yǔ wàn lǜ xī。
天云黯冉凝不动,窈窕梁尘俱倒飞。tiān yún àn rǎn níng bù dòng,yǎo tiǎo liáng chén jù dào fēi。
筠纤小按红牙句,双耳流来向心住。yún xiān xiǎo àn hóng yá jù,shuāng ěr liú lái xiàng xīn zhù。
宛转那禁里人哭,分明可怕周郎顾。wǎn zhuǎn nà jìn lǐ rén kū,fēn míng kě pà zhōu láng gù。
忆初相逢俱少年,狂呼醉舞春风颠。yì chū xiāng féng jù shǎo nián,kuáng hū zuì wǔ chūn fēng diān。
南冠久困燕市筑,布帽却废嵇生弦。nán guān jiǔ kùn yàn shì zhù,bù mào què fèi jī shēng xián。
此夜闻音独悲咽,遮莫天明鬓堪雪。cǐ yè wén yīn dú bēi yàn,zhē mò tiān míng bìn kān xuě。
空劳僧起壮士歌,延伯雄心为谁发。kōng láo sēng qǐ zhuàng shì gē,yán bó xióng xīn wèi shuí fā。
歌曲转高听转难,黄金无情白玉寒。gē qū zhuǎn gāo tīng zhuǎn nán,huáng jīn wú qíng bái yù hán。
君不见胡笳与羌管,至今儿女竞长安。jūn bù jiàn hú jiā yǔ qiāng guǎn,zhì jīn ér nǚ jìng zhǎng ān。

为钱世重题悬罄室

王世贞

钱郎坐我悬罄室,要我为作悬罄篇。qián láng zuò wǒ xuán qìng shì,yào wǒ wèi zuò xuán qìng piān。
我歌欲就须斗酒,君言室中无一钱。wǒ gē yù jiù xū dòu jiǔ,jūn yán shì zhōng wú yī qián。
空梁颇受落月色,北窗仅可凉风眠。kōng liáng pǒ shòu luò yuè sè,běi chuāng jǐn kě liáng fēng mián。
门前黄叶霜如洗,刺促归来愧妻子。mén qián huáng yè shuāng rú xǐ,cì cù guī lái kuì qī zi。
已少成都学士裘,祇饶东郭先生履。yǐ shǎo chéng dōu xué shì qiú,qí ráo dōng guō xiān shēng lǚ。
挂壁蟏蛸寒欲堕,当门鸟雀时空喜。guà bì xiāo shāo hán yù duò,dāng mén niǎo què shí kōng xǐ。
自矜顾恺为前身,丹青在手终不贫。zì jīn gù kǎi wèi qián shēn,dān qīng zài shǒu zhōng bù pín。
只愁妙画通神去,依旧能生釜底尘。zhǐ chóu miào huà tōng shén qù,yī jiù néng shēng fǔ dǐ chén。

题周生所携花册旧诗后

王世贞

长安春日千花发,千花色夺千门月。zhǎng ān chūn rì qiān huā fā,qiān huā sè duó qiān mén yuè。
醉后花传诗里神,醒来月向花前没。zuì hòu huā chuán shī lǐ shén,xǐng lái yuè xiàng huā qián méi。
江南此夕真潦倒,回首长安梦中道。jiāng nán cǐ xī zhēn lǎo dào,huí shǒu zhǎng ān mèng zhōng dào。
欲与何戡唱渭城,可怜才尽花亦老。yù yǔ hé kān chàng wèi chéng,kě lián cái jǐn huā yì lǎo。