古诗词

闻京师诏下志喜

王世贞

闻道将军第,荆榛车马稀。wén dào jiāng jūn dì,jīng zhēn chē mǎ xī。
交游愁姓字,部曲掩光辉。jiāo yóu chóu xìng zì,bù qū yǎn guāng huī。
日月明何损,君亲计总非。rì yuè míng hé sǔn,jūn qīn jì zǒng fēi。
陇西羞李氏,敢道汉恩微。lǒng xī xiū lǐ shì,gǎn dào hàn ēn wēi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

将抵浔阳戏作短歌

王世贞

逾月不啖东家猪,又不及买武昌鱼。yú yuè bù dàn dōng jiā zhū,yòu bù jí mǎi wǔ chāng yú。
橐中乾菜配浊酒,日日看山还读书。tuó zhōng qián cài pèi zhuó jiǔ,rì rì kàn shān hái dú shū。
男儿三十兴阑悬赤芾,及至之官垂五十。nán ér sān shí xīng lán xuán chì fèi,jí zhì zhī guān chuí wǔ shí。
欲辞白发头不能,纵脱青衫泪堪湿。yù cí bái fā tóu bù néng,zòng tuō qīng shān lèi kān shī。
为龙为蛇心自知,呼牛呼马那敢辞。wèi lóng wèi shé xīn zì zhī,hū niú hū mǎ nà gǎn cí。
有书且作老博士,得酒便唤高阳儿。yǒu shū qiě zuò lǎo bó shì,dé jiǔ biàn huàn gāo yáng ér。

庐顶放歌

王世贞

匡续先生几千载,周颠仙人安在哉。kuāng xù xiān shēng jǐ qiān zài,zhōu diān xiān rén ān zài zāi。
闻声便唤竹林寺,见影顿筑文殊台。wén shēng biàn huàn zhú lín sì,jiàn yǐng dùn zhù wén shū tái。
浮云四起忽无地,举足步步愁莓苔。fú yún sì qǐ hū wú dì,jǔ zú bù bù chóu méi tái。
吴越应从下方出,岷峨别向西天开。wú yuè yīng cóng xià fāng chū,mín é bié xiàng xī tiān kāi。
拟呼圣灯照迷去,更借铁船凌汉回。nǐ hū shèng dēng zhào mí qù,gèng jiè tiě chuán líng hàn huí。
山僧一笑挽我袖,何如且住倾三杯。shān sēng yī xiào wǎn wǒ xiù,hé rú qiě zhù qīng sān bēi。

城西书屋歌为赵中丞良弼

王世贞

使君不能诛茅汝水滨,又不欲踏汝宁尘。shǐ jūn bù néng zhū máo rǔ shuǐ bīn,yòu bù yù tà rǔ níng chén。
以兹但筑城西屋,买断桃花三月春。yǐ zī dàn zhù chéng xī wū,mǎi duàn táo huā sān yuè chūn。
使君读书破万卷,一上公车成鹗荐。shǐ jūn dú shū pò wàn juǎn,yī shàng gōng chē chéng è jiàn。
毋论猿鹤怨后心,纵有云山梦时面。wú lùn yuán hè yuàn hòu xīn,zòng yǒu yún shān mèng shí miàn。
即今休沐暂为欢,里人恐惊獬廌冠。jí jīn xiū mù zàn wèi huān,lǐ rén kǒng jīng xiè zhì guān。
西门令尹过从易,东郭先生杖履难。xī mén lìng yǐn guò cóng yì,dōng guō xiān shēng zhàng lǚ nán。
王子一为歌书舍,更遣钱郎与君画。wáng zi yī wèi gē shū shě,gèng qiǎn qián láng yǔ jūn huà。
展罢烟霞四面生,歌成飞瀑南窗挂。zhǎn bà yān xiá sì miàn shēng,gē chéng fēi pù nán chuāng guà。
使君百邑上头居,天子时时赐玺书。shǐ jūn bǎi yì shàng tóu jū,tiān zi shí shí cì xǐ shū。
但到会心聊一看,何须不食武昌鱼。dàn dào huì xīn liáo yī kàn,hé xū bù shí wǔ chāng yú。

题孟里图寿尤母

王世贞

尤郎颊铁虬髯红,矫如峄阳霜下松。yóu láng jiá tiě qiú rán hóng,jiǎo rú yì yáng shuāng xià sōng。
手携客图孟家里,归寿阿母觞春风。shǒu xié kè tú mèng jiā lǐ,guī shòu ā mǔ shāng chūn fēng。
孟母三迁去其故,尤母却守先人宫。mèng mǔ sān qiān qù qí gù,yóu mǔ què shǒu xiān rén gōng。
啖子不必东家猪,食亲不必兼鱼熊。dàn zi bù bì dōng jiā zhū,shí qīn bù bì jiān yú xióng。
义方但就养志好,圭荜也自春风中。yì fāng dàn jiù yǎng zhì hǎo,guī bì yě zì chūn fēng zhōng。

题赵承旨陶令像鲜于太常归去来辞赠致政太宰杨公

王世贞

陶令生平兴萧瑟,到官毋过八十日。táo lìng shēng píng xīng xiāo sè,dào guān wú guò bā shí rì。
五株杨柳胜栽花,百亩公田都种秫。wǔ zhū yáng liǔ shèng zāi huā,bǎi mǔ gōng tián dōu zhǒng shú。
拂袖长歌归去篇,舁篮岂是膏肓疾。fú xiù zhǎng gē guī qù piān,yú lán qǐ shì gāo huāng jí。
世事从他三复四,生儿任昧六与七。shì shì cóng tā sān fù sì,shēng ér rèn mèi liù yǔ qī。
却怪渠祖长沙公,婆娑八十讳称翁。què guài qú zǔ zhǎng shā gōng,pó suō bā shí huì chēng wēng。
即论运甓铃阁底,何似抱瓮春畦中。jí lùn yùn pì líng gé dǐ,hé shì bào wèng chūn qí zhōng。
孤剑雄扶江左日,一丝高挽义熙风。gū jiàn xióng fú jiāng zuǒ rì,yī sī gāo wǎn yì xī fēng。
忘年自识将军意,易姓方怜处士忠。wàng nián zì shí jiāng jūn yì,yì xìng fāng lián chù shì zhōng。
千载从人论行止,谁似关西杨伯起。qiān zài cóng rén lùn xíng zhǐ,shuí shì guān xī yáng bó qǐ。
力在寸心输社稷,功成馀事施山水。lì zài cùn xīn shū shè jì,gōng chéng yú shì shī shān shuǐ。
未老能抛太尉章,得归即号柴桑里。wèi lǎo néng pāo tài wèi zhāng,dé guī jí hào chái sāng lǐ。
五男却是五麒麟,海内俱称万石君。wǔ nán què shì wǔ qí lín,hǎi nèi jù chēng wàn shí jūn。
今去山中看宰相,由来平地有仙人。jīn qù shān zhōng kàn zǎi xiāng,yóu lái píng dì yǒu xiān rén。
吴兴才子工写真,渔阳老手书绝伦。wú xīng cái zi gōng xiě zhēn,yú yáng lǎo shǒu shū jué lún。
风流一代不可即,翰墨万古恒如新。fēng liú yī dài bù kě jí,hàn mò wàn gǔ héng rú xīn。
我题此图见微向,须从迹外探心赏。wǒ tí cǐ tú jiàn wēi xiàng,xū cóng jì wài tàn xīn shǎng。
长沙太迟彭泽速,君臣道尽公当往。zhǎng shā tài chí péng zé sù,jūn chén dào jǐn gōng dāng wǎng。

淮北吟

王世贞

二月忽破三月来,淮南尚可淮北去。èr yuè hū pò sān yuè lái,huái nán shàng kě huái běi qù。
欲借春光寄胆瓶,着花不见沙边树。yù jiè chūn guāng jì dǎn píng,zhe huā bù jiàn shā biān shù。
酒杯即防儿辈狎,物色难遣吾诗遇。jiǔ bēi jí fáng ér bèi xiá,wù sè nán qiǎn wú shī yù。
似应官职解相趁,其柰年光留不住。shì yīng guān zhí jiě xiāng chèn,qí nài nián guāng liú bù zhù。
婆娑老态时一生,蓄育闲愁日千绪。pó suō lǎo tài shí yī shēng,xù yù xián chóu rì qiān xù。
江左莺花了何限,大抵英雄回首处。jiāng zuǒ yīng huā le hé xiàn,dà dǐ yīng xióng huí shǒu chù。

甲戌春暮再入都憩善果寺逢杏花作

王世贞

东风吹车入精兰,晨钟数杵鸡声残。dōng fēng chuī chē rù jīng lán,chén zhōng shù chǔ jī shēng cán。
庞眉老僧来揖客,慈云殢春春未阑。páng méi lǎo sēng lái yī kè,cí yún tì chūn chūn wèi lán。
墙东杏花一树白于霰,时有流莺啄花片。qiáng dōng xìng huā yī shù bái yú xiàn,shí yǒu liú yīng zhuó huā piàn。
我自惊逢今日花,花应不记当年面。wǒ zì jīng féng jīn rì huā,huā yīng bù jì dāng nián miàn。
莫言花落不如人,人老能如花更春。mò yán huā luò bù rú rén,rén lǎo néng rú huā gèng chūn。
唯有江头探花使,只今还作踏花身。wéi yǒu jiāng tóu tàn huā shǐ,zhǐ jīn hái zuò tà huā shēn。
流莺欲答忽飞去,恍忽如歌旧游句。liú yīng yù dá hū fēi qù,huǎng hū rú gē jiù yóu jù。
但使新丰酒价平,老夫得住聊须住。dàn shǐ xīn fēng jiǔ jià píng,lǎo fū dé zhù liáo xū zhù。

王太夫人七帙

王世贞

王家琅玕一何众,大母春云箨中种。wáng jiā láng gān yī hé zhòng,dà mǔ chūn yún tuò zhōng zhǒng。
八子俱为荀氏龙,诸孙三见河东凤。bā zi jù wèi xún shì lóng,zhū sūn sān jiàn hé dōng fèng。
是时太仆归其乡,舞衫尽出宫罗装。shì shí tài pū guī qí xiāng,wǔ shān jǐn chū gōng luó zhuāng。
琅琊酿泉春正美,好奉潘舆万岁觞。láng yá niàng quán chūn zhèng měi,hǎo fèng pān yú wàn suì shāng。

赵承旨天闲五马图歌

王世贞

吾闻天子之乘有六马,五马无乃诸王侯。wú wén tiān zi zhī chéng yǒu liù mǎ,wǔ mǎ wú nǎi zhū wáng hóu。
飞黄一骨立天仗,兹白廿足闲清秋。fēi huáng yī gǔ lì tiān zhàng,zī bái niàn zú xián qīng qiū。
有金不敢将络头,奚官屏立气致柔。yǒu jīn bù gǎn jiāng luò tóu,xī guān píng lì qì zhì róu。
玉毫如霜落劲刷,俶傥暂摄归优游。yù háo rú shuāng luò jìn shuā,chù tǎng zàn shè guī yōu yóu。
银槽苜蓿露不收,绿波溢吻芬锦韝。yín cáo mù xu lù bù shōu,lǜ bō yì wěn fēn jǐn gōu。
悬蚕齿戛快自酬,宛如双虹籋云浮。xuán cán chǐ jiá kuài zì chóu,wǎn rú shuāng hóng niè yún fú。
功成身贵人不知,奉车骖乘白玉墀。gōng chéng shēn guì rén bù zhī,fèng chē cān chéng bái yù chí。
君王纵复日三顾,此足敢忘追咸池。jūn wáng zòng fù rì sān gù,cǐ zú gǎn wàng zhuī xián chí。
吴兴学士曹韩师,写出蹀躞千金姿。wú xīng xué shì cáo hán shī,xiě chū dié xiè qiān jīn zī。
得非饮至平南时,数百万匹皆权奇。dé fēi yǐn zhì píng nán shí,shù bǎi wàn pǐ jiē quán qí。
呜呼渥洼之种悲不悲,真龙却走阴山垂。wū hū wò wā zhī zhǒng bēi bù bēi,zhēn lóng què zǒu yīn shān chuí。

沈翁归自给谏叠石为二山居之后卒而其子参议君颜其斋曰存石志不忘也王子为作歌

王世贞

沈翁昔日补天炼五色,天漏纵横完不得。shěn wēng xī rì bǔ tiān liàn wǔ sè,tiān lòu zòng héng wán bù dé。
且从河汉觅支机,肯向陵阳泣含璧。qiě cóng hé hàn mì zhī jī,kěn xiàng líng yáng qì hán bì。
一拳气夺二华青,双岭寒分洞庭碧。yī quán qì duó èr huá qīng,shuāng lǐng hán fēn dòng tíng bì。
似压郁林太守归,况负奇章相公癖。shì yā yù lín tài shǒu guī,kuàng fù qí zhāng xiāng gōng pǐ。
翁今已矣石尚存,内史不忝翁家门。wēng jīn yǐ yǐ shí shàng cún,nèi shǐ bù tiǎn wēng jiā mén。
尊者衣冠拜称丈,馀者罗列皆儿孙。zūn zhě yī guān bài chēng zhàng,yú zhě luó liè jiē ér sūn。
肃然乞我一诗去,欲披薜网穿云根。sù rán qǐ wǒ yī shī qù,yù pī bì wǎng chuān yún gēn。
呜呼漱何必孙荆齿,冷何必夏统肠。wū hū shù hé bì sūn jīng chǐ,lěng hé bì xià tǒng cháng。
渴何必王烈髓,饥何必鲍靓粮。kě hé bì wáng liè suǐ,jī hé bì bào jìng liáng。
若翁有官不终日,男子立骨须坚强,嵜嵚磊砢俱无妨。ruò wēng yǒu guān bù zhōng rì,nán zi lì gǔ xū jiān qiáng,qí qīn lěi kē jù wú fáng。

得魏懋权书却作歌呼之

王世贞

戊辰十月赠汝诗,忽汝诗名加我大。wù chén shí yuè zèng rǔ shī,hū rǔ shī míng jiā wǒ dà。
每争赵璧辄光彩,及博燕金多坎坷。měi zhēng zhào bì zhé guāng cǎi,jí bó yàn jīn duō kǎn kě。
蹉跎国士心内私,卤莽时人眼前过。cuō tuó guó shì xīn nèi sī,lǔ mǎng shí rén yǎn qián guò。
汝弟何由玉刻名,汝书空自珠生唾。rǔ dì hé yóu yù kè míng,rǔ shū kōng zì zhū shēng tuò。
六月挑灯启椷读,清霜片片灯前堕。liù yuè tiāo dēng qǐ jiān dú,qīng shuāng piàn piàn dēng qián duò。
男儿得意失意在一时,蜥蜴行冰应龙卧。nán ér dé yì shī yì zài yī shí,xī yì xíng bīng yīng lóng wò。
老夫中岁罢膏沐,晚得承恩发如剉。lǎo fū zhōng suì bà gāo mù,wǎn dé chéng ēn fā rú cuò。
兰陵美酒鹦鹉卮,将汝愁来为汝破。lán líng měi jiǔ yīng wǔ zhī,jiāng rǔ chóu lái wèi rǔ pò。

史锦衣李勋卫邀饮显灵宫分体

王世贞

缇帅不踏金吾门,子侯不爱平阳勋。tí shuài bù tà jīn wú mén,zi hóu bù ài píng yáng xūn。
丰城巷西买山色,日有山人来论文。fēng chéng xiàng xī mǎi shān sè,rì yǒu shān rén lái lùn wén。
其北琳宫创先代,深林往往栖白云。qí běi lín gōng chuàng xiān dài,shēn lín wǎng wǎng qī bái yún。
道流颇类陆修静,有酒肯避陶徵君。dào liú pǒ lèi lù xiū jìng,yǒu jiǔ kěn bì táo zhēng jūn。
二侯飞骑四呼召,河朔故事君不闻。èr hóu fēi qí sì hū zhào,hé shuò gù shì jūn bù wén。
冰弦再鼓动秋气,银烛数行催夕曛。bīng xián zài gǔ dòng qiū qì,yín zhú shù xíng cuī xī xūn。
老夫华发忝祭酒,醉客朱眼同参军。lǎo fū huá fā tiǎn jì jiǔ,zuì kè zhū yǎn tóng cān jūn。
窗前系柳紫茸辔,砚底飞华白练裙。chuāng qián xì liǔ zǐ rōng pèi,yàn dǐ fēi huá bái liàn qún。
黄冠手捧帝宸翰,仿佛五色烟絪缊。huáng guān shǒu pěng dì chén hàn,fǎng fú wǔ sè yān yīn yūn。
茂陵玉碗亦自出,乐通金印何足云。mào líng yù wǎn yì zì chū,lè tōng jīn yìn hé zú yún。
桑田已解沧海变,华胥倘道糟丘分。sāng tián yǐ jiě cāng hǎi biàn,huá xū tǎng dào zāo qiū fēn。
明朝折简但致我,得醉何必皆同群。míng cháo zhé jiǎn dàn zhì wǒ,dé zuì hé bì jiē tóng qún。

题白雪山房赠李勋卫言恭

王世贞

凉公驱卒入蔡州,白旄寒压银兜鍪。liáng gōng qū zú rù cài zhōu,bái máo hán yā yín dōu móu。
有孙不写云台色,却写吾家王子猷。yǒu sūn bù xiě yún tái sè,què xiě wú jiā wáng zi yóu。
去年夜半燕中曙,天花散入临淮署。qù nián yè bàn yàn zhōng shǔ,tiān huā sàn rù lín huái shǔ。
酒畔何山是玉山,窗前几树真璚树。jiǔ pàn hé shān shì yù shān,chuāng qián jǐ shù zhēn qióng shù。
主人鹤氅芙蓉巾,亭亭姑射仙丰神。zhǔ rén hè chǎng fú róng jīn,tíng tíng gū shè xiān fēng shén。
寸丝立起洛阳卧,片语能开郢里春。cùn sī lì qǐ luò yáng wò,piàn yǔ néng kāi yǐng lǐ chūn。
王生迩来罢山水,为君冰弦重绕指。wáng shēng ěr lái bà shān shuǐ,wèi jūn bīng xián zhòng rào zhǐ。
君莫问白雪楼、鲍山址,楼中之人人亦李,君歌撒盐差可拟。jūn mò wèn bái xuě lóu bào shān zhǐ,lóu zhōng zhī rén rén yì lǐ,jūn gē sā yán chà kě nǐ。

莫云卿以词翰妙天下一日而名动京师三事以降莫不折行愿交临轩之对策名第一寻用郭有道例入太学别余东归谓余勿以口吻笔札事人且如谢瀹之指口也感慨之馀聊成短歌为赠

王世贞

男儿功名在十指,只字能倾洛阳纸。nán ér gōng míng zài shí zhǐ,zhǐ zì néng qīng luò yáng zhǐ。
除他丞相断扫门,若个公卿不倒屣。chú tā chéng xiāng duàn sǎo mén,ruò gè gōng qīng bù dào xǐ。
共道临轩第一人,蹇驴依旧踏风尘。gòng dào lín xuān dì yī rén,jiǎn lǘ yī jiù tà fēng chén。
自从元礼仙舟后,处处诸生折角巾。zì cóng yuán lǐ xiān zhōu hòu,chù chù zhū shēng zhé jiǎo jīn。
惟君与余交最厚,临别傀俄指余口。wéi jūn yǔ yú jiāo zuì hòu,lín bié guī é zhǐ yú kǒu。
归去还穷禹穴书,丈人但进新丰酒。guī qù hái qióng yǔ xué shū,zhàng rén dàn jìn xīn fēng jiǔ。

题望云遥祝卷为袁进士母

王世贞

君不肯学袁夏甫,行年四十一环堵。jūn bù kěn xué yuán xià fǔ,xíng nián sì shí yī huán dǔ。
有面那容世人识,早晚推窗拜其母。yǒu miàn nà róng shì rén shí,zǎo wǎn tuī chuāng bài qí mǔ。
今君射策已见收,淮南白云望莫愁。jīn jūn shè cè yǐ jiàn shōu,huái nán bái yún wàng mò chóu。
乞将千斛骊珠去,颗颗能胜海屋筹。qǐ jiāng qiān hú lí zhū qù,kē kē néng shèng hǎi wū chóu。