古诗词

燕山雪后歌

王世贞

蓟门十月玄风起,吹尘夜合滹沱水。jì mén shí yuè xuán fēng qǐ,chuī chén yè hé hū tuó shuǐ。
似猬还应缩马毛,先车竟复纷狐趾。shì wèi hái yīng suō mǎ máo,xiān chē jìng fù fēn hú zhǐ。
岁暮天涯已足愁,何当雨雪重淹留。suì mù tiān yá yǐ zú chóu,hé dāng yǔ xuě zhòng yān liú。
沾裘起粟声频禁,龟手垂鞭冻不收。zhān qiú qǐ sù shēng pín jìn,guī shǒu chuí biān dòng bù shōu。
慄慄危桥冰柱折,遥遥孤戍铜龙咽。lì lì wēi qiáo bīng zhù zhé,yáo yáo gū shù tóng lóng yàn。
江头已断河伯书,海上能凋使臣节。jiāng tóu yǐ duàn hé bó shū,hǎi shàng néng diāo shǐ chén jié。
蓟门道旁烟火微,蓟门城中有光辉。jì mén dào páng yān huǒ wēi,jì mén chéng zhōng yǒu guāng huī。
流苏凤暖胡姬馆,韎韐貂轻公子衣。liú sū fèng nuǎn hú jī guǎn,mèi gé diāo qīng gōng zi yī。
百盏深巡浑不醉,千场纵猎未言归。bǎi zhǎn shēn xún hún bù zuì,qiān chǎng zòng liè wèi yán guī。
复有董仇持汉权,邀迎戚里罄交欢。fù yǒu dǒng chóu chí hàn quán,yāo yíng qī lǐ qìng jiāo huān。
解以重帏违昼夜,能将炙手变炎寒。jiě yǐ zhòng wéi wéi zhòu yè,néng jiāng zhì shǒu biàn yán hán。
此时谁惜空门卧,此际谁歌行路难。cǐ shí shuí xī kōng mén wò,cǐ jì shuí gē xíng lù nán。
雨雪偏摧蓟门客,丈夫毋为厌偪侧。yǔ xuě piān cuī jì mén kè,zhàng fū wú wèi yàn bī cè。
不见临河征戍儿,暮枕雕戈照霜色。bù jiàn lín hé zhēng shù ér,mù zhěn diāo gē zhào shuāng sè。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

酒品前后二十绝其一

王世贞

漕河两岸碧栏杆,泻出春缸琥珀寒。cáo hé liǎng àn bì lán gān,xiè chū chūn gāng hǔ pò hán。
任道侬家胜崖蜜,争如橄榄有回甘。rèn dào nóng jiā shèng yá mì,zhēng rú gǎn lǎn yǒu huí gān。

酒品前后二十绝其一

王世贞

瓮头嘈嘈泣泪红,吸来应唤小郫筒。wèng tóu cáo cáo qì lèi hóng,xī lái yīng huàn xiǎo pí tǒng。
何如换取莲花柄,千载风流属郑公。hé rú huàn qǔ lián huā bǐng,qiān zài fēng liú shǔ zhèng gōng。

酒品前后二十绝其一

王世贞

邮使远将亦可怜,怪来瑟缩空流涎。yóu shǐ yuǎn jiāng yì kě lián,guài lái sè suō kōng liú xián。
麻姑纵有丹砂术,不作人间第一泉。má gū zòng yǒu dān shā shù,bù zuò rén jiān dì yī quán。

酒品前后二十绝其一

王世贞

池州酒酽真如油,重碧秾甘泻不流。chí zhōu jiǔ yàn zhēn rú yóu,zhòng bì nóng gān xiè bù liú。
故人要我酒家去,野夫自爱千金裘。gù rén yào wǒ jiǔ jiā qù,yě fū zì ài qiān jīn qiú。

酒品前后二十绝其一

王世贞

波如竹色酒如波,劝客仍倾翡翠螺。bō rú zhú sè jiǔ rú bō,quàn kè réng qīng fěi cuì luó。
纵醉欲抛抛不得,教人无柰忆时何。zòng zuì yù pāo pāo bù dé,jiào rén wú nài yì shí hé。

酒品前后二十绝其一

王世贞

顾家酒如顾家妇,玉映清心剧可怜。gù jiā jiǔ rú gù jiā fù,yù yìng qīng xīn jù kě lián。
嗣宗得醉纵须醉,未许狼籍春风眠。sì zōng dé zuì zòng xū zuì,wèi xǔ láng jí chūn fēng mián。

酒品前后二十绝其一

王世贞

酒母啾啾怨夜阑,朝来玉液已堪抟。jiǔ mǔ jiū jiū yuàn yè lán,cháo lái yù yè yǐ kān tuán。
黄鸡紫蟹仍肥美,与汝相将保岁寒。huáng jī zǐ xiè réng féi měi,yǔ rǔ xiāng jiāng bǎo suì hán。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

枝牵蔓转叶纷纷,数朵蔫红学出群。zhī qiān màn zhuǎn yè fēn fēn,shù duǒ niān hóng xué chū qún。
盘石托根君莫笑,只言身自致青云。pán shí tuō gēn jūn mò xiào,zhǐ yán shēn zì zhì qīng yún。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

日落千缗散漫垂,华清初浴太真儿。rì luò qiān mín sàn màn chuí,huá qīng chū yù tài zhēn ér。
请看师相城西邸,应是河阳满县时。qǐng kàn shī xiāng chéng xī dǐ,yīng shì hé yáng mǎn xiàn shí。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

六代愁深金粉词,一溪春涨曲尘丝。liù dài chóu shēn jīn fěn cí,yī xī chūn zhǎng qū chén sī。
柔条已是无拘管,惭愧东风特地吹。róu tiáo yǐ shì wú jū guǎn,cán kuì dōng fēng tè dì chuī。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

一片苍崖万古秋,高天翠色晚俱浮。yī piàn cāng yá wàn gǔ qiū,gāo tiān cuì sè wǎn jù fú。
自从谢傅东山别,未许交情到白头。zì cóng xiè fù dōng shān bié,wèi xǔ jiāo qíng dào bái tóu。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

洞庭天阔月横斜,浪打风惊自叹嗟。dòng tíng tiān kuò yuè héng xié,làng dǎ fēng jīng zì tàn jiē。
少日风光君莫问,至今情性似杨花。shǎo rì fēng guāng jūn mò wèn,zhì jīn qíng xìng shì yáng huā。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

才听歌声舞不休,楚宫犹记旧风流。cái tīng gē shēng wǔ bù xiū,chǔ gōng yóu jì jiù fēng liú。
相逢莫奏乌骓曲,肠断秋江万古愁。xiāng féng mò zòu wū zhuī qū,cháng duàn qiū jiāng wàn gǔ chóu。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

千回睍睆复莺丁,不向东风自一鸣。qiān huí xiàn huàn fù yīng dīng,bù xiàng dōng fēng zì yī míng。
何似侬家卑脚鸟,此生长技自呼名。hé shì nóng jiā bēi jiǎo niǎo,cǐ shēng zhǎng jì zì hū míng。

省坐无赖阅杂册花草禽鸟凡十六色各成一绝漫题其后凌霄花

王世贞

莫怪殷勤学凤皇,只因毛羽有文章。mò guài yīn qín xué fèng huáng,zhǐ yīn máo yǔ yǒu wén zhāng。
驺虞已自新颁朔,平虑于今复拜郎。zōu yú yǐ zì xīn bān shuò,píng lǜ yú jīn fù bài láng。