古诗词

燕山雪后歌

王世贞

蓟门十月玄风起,吹尘夜合滹沱水。jì mén shí yuè xuán fēng qǐ,chuī chén yè hé hū tuó shuǐ。
似猬还应缩马毛,先车竟复纷狐趾。shì wèi hái yīng suō mǎ máo,xiān chē jìng fù fēn hú zhǐ。
岁暮天涯已足愁,何当雨雪重淹留。suì mù tiān yá yǐ zú chóu,hé dāng yǔ xuě zhòng yān liú。
沾裘起粟声频禁,龟手垂鞭冻不收。zhān qiú qǐ sù shēng pín jìn,guī shǒu chuí biān dòng bù shōu。
慄慄危桥冰柱折,遥遥孤戍铜龙咽。lì lì wēi qiáo bīng zhù zhé,yáo yáo gū shù tóng lóng yàn。
江头已断河伯书,海上能凋使臣节。jiāng tóu yǐ duàn hé bó shū,hǎi shàng néng diāo shǐ chén jié。
蓟门道旁烟火微,蓟门城中有光辉。jì mén dào páng yān huǒ wēi,jì mén chéng zhōng yǒu guāng huī。
流苏凤暖胡姬馆,韎韐貂轻公子衣。liú sū fèng nuǎn hú jī guǎn,mèi gé diāo qīng gōng zi yī。
百盏深巡浑不醉,千场纵猎未言归。bǎi zhǎn shēn xún hún bù zuì,qiān chǎng zòng liè wèi yán guī。
复有董仇持汉权,邀迎戚里罄交欢。fù yǒu dǒng chóu chí hàn quán,yāo yíng qī lǐ qìng jiāo huān。
解以重帏违昼夜,能将炙手变炎寒。jiě yǐ zhòng wéi wéi zhòu yè,néng jiāng zhì shǒu biàn yán hán。
此时谁惜空门卧,此际谁歌行路难。cǐ shí shuí xī kōng mén wò,cǐ jì shuí gē xíng lù nán。
雨雪偏摧蓟门客,丈夫毋为厌偪侧。yǔ xuě piān cuī jì mén kè,zhàng fū wú wèi yàn bī cè。
不见临河征戍儿,暮枕雕戈照霜色。bù jiàn lín hé zhēng shù ér,mù zhěn diāo gē zhào shuāng sè。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

寄明卿邵武四绝

王世贞

十年车马傍星霜,不向仙池忆凤皇。shí nián chē mǎ bàng xīng shuāng,bù xiàng xiān chí yì fèng huáng。
高阁只今题卧治,怪来长孺薄淮阳。gāo gé zhǐ jīn tí wò zhì,guài lái zhǎng rú báo huái yáng。

寄明卿邵武四绝

王世贞

蛾眉一向掩秋尘,惭愧沾恩雨露新。é méi yī xiàng yǎn qiū chén,cán kuì zhān ēn yǔ lù xīn。
拭泪暗将残镜照,玉颜还是旧时人。shì lèi àn jiāng cán jìng zhào,yù yán hái shì jiù shí rén。

寄明卿邵武四绝

王世贞

海内居然七子名,莫教踪迹拟王生。hǎi nèi jū rán qī zi míng,mò jiào zōng jì nǐ wáng shēng。
莲花肯作干将色,身在光明藏里行。lián huā kěn zuò gàn jiāng sè,shēn zài guāng míng cáng lǐ xíng。

初夏屏居山亭与国手刘君对奕倦偶拈长庆集得一绝句云红旗破贼非吾事黄纸除书非我名唯共嵩阳刘处士围棋赌酒到天明时郡将以倭警出师而刘君姓与事有相合者因戏书赠之仍和二绝于后

王世贞

角里先生无远略,嵩阳处士有棋名。jiǎo lǐ xiān shēng wú yuǎn lüè,sōng yáng chù shì yǒu qí míng。
若教兵法从君授,指点安危分外明。ruò jiào bīng fǎ cóng jūn shòu,zhǐ diǎn ān wēi fēn wài míng。

初夏屏居山亭与国手刘君对奕倦偶拈长庆集得一绝句云红旗破贼非吾事黄纸除书非我名唯共嵩阳刘处士围棋赌酒到天明时郡将以倭警出师而刘君姓与事有相合者因戏书赠之仍和二绝于后

王世贞

自从抛却军符后,唯爱穷身不爱名。zì cóng pāo què jūn fú hòu,wéi ài qióng shēn bù ài míng。
敲到半枰心便懒,夕阳闲坐小窗明。qiāo dào bàn píng xīn biàn lǎn,xī yáng xián zuò xiǎo chuāng míng。

赠别吴子充

王世贞

布帆犹带楚云寒,樽酒相逢桂未残。bù fān yóu dài chǔ yún hán,zūn jiǔ xiāng féng guì wèi cán。
明发又为千里别,故乡今日是桑干。míng fā yòu wèi qiān lǐ bié,gù xiāng jīn rì shì sāng gàn。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

屈指中朝请剑年,主恩明白赐归田。qū zhǐ zhōng cháo qǐng jiàn nián,zhǔ ēn míng bái cì guī tián。
春来秦望山头好,大有长安白日悬。chūn lái qín wàng shān tóu hǎo,dà yǒu zhǎng ān bái rì xuán。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

晚日论交汪玉卿,挥毫仿佛见西京。wǎn rì lùn jiāo wāng yù qīng,huī háo fǎng fú jiàn xī jīng。
沾沾白雪无前辈,寂寂青云要主盟。zhān zhān bái xuě wú qián bèi,jì jì qīng yún yào zhǔ méng。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

罗浮秋色妒归田,南海精灵南斗悬。luó fú qiū sè dù guī tián,nán hǎi jīng líng nán dòu xuán。
遗稿一编王勃后,怪来男子可无年。yí gǎo yī biān wáng bó hòu,guài lái nán zi kě wú nián。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

海岱秋风送逐臣,尚留双泪染征轮。hǎi dài qiū fēng sòng zhú chén,shàng liú shuāng lèi rǎn zhēng lún。
自从金印能悬肘,肯数人间不利人。zì cóng jīn yìn néng xuán zhǒu,kěn shù rén jiān bù lì rén。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

一官才显复途穷,白简无心也未公。yī guān cái xiǎn fù tú qióng,bái jiǎn wú xīn yě wèi gōng。
闻道豫章秋色里,萧条归橐不禁风。wén dào yù zhāng qiū sè lǐ,xiāo tiáo guī tuó bù jìn fēng。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

易水东头广柳车,看君殊似鲁朱家。yì shuǐ dōng tóu guǎng liǔ chē,kàn jūn shū shì lǔ zhū jiā。
只今无限穷心在,羞涩双龙匣里花。zhǐ jīn wú xiàn qióng xīn zài,xiū sè shuāng lóng xiá lǐ huā。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

济上诸侯才且贤,能将玄草及生传。jì shàng zhū hóu cái qiě xián,néng jiāng xuán cǎo jí shēng chuán。
山人自爱名山好,不爱区区一世怜。shān rén zì ài míng shān hǎo,bù ài qū qū yī shì lián。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

李生宦拙如潘岳,健笔纵横卒未休。lǐ shēng huàn zhuō rú pān yuè,jiàn bǐ zòng héng zú wèi xiū。
晚得一城如斗大,又教青绶在前头。wǎn dé yī chéng rú dòu dà,yòu jiào qīng shòu zài qián tóu。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

蜀中男子张君嗣,曾共燕山作酒徒。shǔ zhōng nán zi zhāng jūn sì,céng gòng yàn shān zuò jiǔ tú。
今日独吟江水畔,可能相为一愁无。jīn rì dú yín jiāng shuǐ pàn,kě néng xiāng wèi yī chóu wú。