古诗词

燕山雪后歌

王世贞

蓟门十月玄风起,吹尘夜合滹沱水。jì mén shí yuè xuán fēng qǐ,chuī chén yè hé hū tuó shuǐ。
似猬还应缩马毛,先车竟复纷狐趾。shì wèi hái yīng suō mǎ máo,xiān chē jìng fù fēn hú zhǐ。
岁暮天涯已足愁,何当雨雪重淹留。suì mù tiān yá yǐ zú chóu,hé dāng yǔ xuě zhòng yān liú。
沾裘起粟声频禁,龟手垂鞭冻不收。zhān qiú qǐ sù shēng pín jìn,guī shǒu chuí biān dòng bù shōu。
慄慄危桥冰柱折,遥遥孤戍铜龙咽。lì lì wēi qiáo bīng zhù zhé,yáo yáo gū shù tóng lóng yàn。
江头已断河伯书,海上能凋使臣节。jiāng tóu yǐ duàn hé bó shū,hǎi shàng néng diāo shǐ chén jié。
蓟门道旁烟火微,蓟门城中有光辉。jì mén dào páng yān huǒ wēi,jì mén chéng zhōng yǒu guāng huī。
流苏凤暖胡姬馆,韎韐貂轻公子衣。liú sū fèng nuǎn hú jī guǎn,mèi gé diāo qīng gōng zi yī。
百盏深巡浑不醉,千场纵猎未言归。bǎi zhǎn shēn xún hún bù zuì,qiān chǎng zòng liè wèi yán guī。
复有董仇持汉权,邀迎戚里罄交欢。fù yǒu dǒng chóu chí hàn quán,yāo yíng qī lǐ qìng jiāo huān。
解以重帏违昼夜,能将炙手变炎寒。jiě yǐ zhòng wéi wéi zhòu yè,néng jiāng zhì shǒu biàn yán hán。
此时谁惜空门卧,此际谁歌行路难。cǐ shí shuí xī kōng mén wò,cǐ jì shuí gē xíng lù nán。
雨雪偏摧蓟门客,丈夫毋为厌偪侧。yǔ xuě piān cuī jì mén kè,zhàng fū wú wèi yàn bī cè。
不见临河征戍儿,暮枕雕戈照霜色。bù jiàn lín hé zhēng shù ér,mù zhěn diāo gē zhào shuāng sè。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

十年城旦赭为衣,仍向侯门骂坐归。shí nián chéng dàn zhě wèi yī,réng xiàng hóu mén mà zuò guī。
死去只知文苑字,到来依旧识人稀。sǐ qù zhǐ zhī wén yuàn zì,dào lái yī jiù shí rén xī。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

黄河船畔曳裾人,转眼东风万事新。huáng hé chuán pàn yè jū rén,zhuǎn yǎn dōng fēng wàn shì xīn。
穷病布衣全似汝,只残诗笔尚如神。qióng bìng bù yī quán shì rǔ,zhǐ cán shī bǐ shàng rú shén。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

自抛符节请归耕,腰下吴钩解不平。zì pāo fú jié qǐng guī gēng,yāo xià wú gōu jiě bù píng。
忍死为名频见嘱,不知田叟久逃名。rěn sǐ wèi míng pín jiàn zhǔ,bù zhī tián sǒu jiǔ táo míng。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

使君投笔走风尘,一战黄金自绕身。shǐ jūn tóu bǐ zǒu fēng chén,yī zhàn huáng jīn zì rào shēn。
今日汉阴烟色里,可无翻羡灌园人。jīn rì hàn yīn yān sè lǐ,kě wú fān xiàn guàn yuán rén。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

再厌承明鬓未苍,翩翩浊世有张郎。zài yàn chéng míng bìn wèi cāng,piān piān zhuó shì yǒu zhāng láng。
生前无地容他酒,一死翻然侠骨香。shēng qián wú dì róng tā jiǔ,yī sǐ fān rán xiá gǔ xiāng。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

梁园朝暮拥笙歌,犹有音情问薜萝。liáng yuán cháo mù yōng shēng gē,yóu yǒu yīn qíng wèn bì luó。
口嘱去人无别语,不多饮酒读维摩。kǒu zhǔ qù rén wú bié yǔ,bù duō yǐn jiǔ dú wéi mó。

存没口号十六首徐比部以言

王世贞

十劳鳞羽访空山,莫怪裁书九不还。shí láo lín yǔ fǎng kōng shān,mò guài cái shū jiǔ bù hái。
布帽遮头腰挂网,可堪名姓到人间。bù mào zhē tóu yāo guà wǎng,kě kān míng xìng dào rén jiān。

赠淮阳中丞王公子虞入户部六绝

王世贞

千帆飞粟接天流,淮海长鲸一夕收。qiān fān fēi sù jiē tiān liú,huái hǎi zhǎng jīng yī xī shōu。
纳取伏波金印去,只教单拜富民侯。nà qǔ fú bō jīn yìn qù,zhǐ jiào dān bài fù mín hóu。

赠淮阳中丞王公子虞入户部六绝

王世贞

桃花李花互争新,柳叶柳枝俱路尘。táo huā lǐ huā hù zhēng xīn,liǔ yè liǔ zhī jù lù chén。
唯有苍虬自霄汉,不关霜雪不关春。wéi yǒu cāng qiú zì xiāo hàn,bù guān shuāng xuě bù guān chūn。

赠淮阳中丞王公子虞入户部六绝

王世贞

吴侬赛社乞年丰,更有丰年喜报侬。wú nóng sài shè qǐ nián fēng,gèng yǒu fēng nián xǐ bào nóng。
吴郡旧时贤太守,玺书新入大司农。wú jùn jiù shí xián tài shǒu,xǐ shū xīn rù dà sī nóng。

赠淮阳中丞王公子虞入户部六绝

王世贞

维阳佳丽古时名,桐柏江清到底清。wéi yáng jiā lì gǔ shí míng,tóng bǎi jiāng qīng dào dǐ qīng。
赠取中丞压载石,莫教青雀避风尘。zèng qǔ zhōng chéng yā zài shí,mò jiào qīng què bì fēng chén。

赠淮阳中丞王公子虞入户部六绝

王世贞

青天秀出南岷山,万古长留白雪闲。qīng tiān xiù chū nán mín shān,wàn gǔ zhǎng liú bái xuě xián。
闻道山头山色改,欲施霖雨遍人间。wén dào shān tóu shān sè gǎi,yù shī lín yǔ biàn rén jiān。

赠淮阳中丞王公子虞入户部六绝

王世贞

曾劳尺素访青萝,回首风尘感慨多。céng láo chǐ sù fǎng qīng luó,huí shǒu fēng chén gǎn kǎi duō。
任是司空能候气,不将孤剑傍星河。rèn shì sī kōng néng hòu qì,bù jiāng gū jiàn bàng xīng hé。

夜雨

王世贞

酒力初消梦未成,空阶滴雨到天明。jiǔ lì chū xiāo mèng wèi chéng,kōng jiē dī yǔ dào tiān míng。
不须身在阳关外,白发应添四五茎。bù xū shēn zài yáng guān wài,bái fā yīng tiān sì wǔ jīng。

戏赠华甥起龙

王世贞

新郎玉润眼中稀,五日严程便促归。xīn láng yù rùn yǎn zhōng xī,wǔ rì yán chéng biàn cù guī。
若使异时驱传过,肯教回马款柴扉。ruò shǐ yì shí qū chuán guò,kěn jiào huí mǎ kuǎn chái fēi。