古诗词

玉楼春·廿四,仍同云姜、纫兰、素安、金夫人、徐夫人过枣花寺看牡丹,因前日风雨、花已零落殆尽。

顾太清

扶头雾雨催春尽。fú tóu wù yǔ cuī chūn jǐn。
十日旧游花尚嫩。shí rì jiù yóu huā shàng nèn。
东风一夜损芳菲,满地落红深几寸。dōng fēng yī yè sǔn fāng fēi,mǎn dì luò hóng shēn jǐ cùn。
风前弱絮吹成阵。fēng qián ruò xù chuī chéng zhèn。
栏外绿阴经雨润。lán wài lǜ yīn jīng yǔ rùn。
回头一笑嘱花王,来岁花开仍过问。huí tóu yī xiào zhǔ huā wáng,lái suì huā kāi réng guò wèn。
顾太清

顾太清

顾太清(1799-1876),名春,字梅仙。原姓西林觉罗氏,满洲镶蓝旗人。嫁为贝勒奕绘的侧福晋。她为现代文学界公认为“清代第一女词人”。晚年以道号“云槎外史”之名著作小说《红楼梦影》,成为中国小说史上第一位女性小说家。其文采见识,非同凡响,因而八旗论词,有“男中成容若(纳兰性德),女中太清春(顾太清)”之语[1] 。顾太清不仅才华绝世,而且生得清秀,身量适中,温婉贤淑。令奕绘钟情十分。虽为侧福晋一生却诞育了四子三女,其中几位儿子都有很大作为。 顾太清的作品>>

猜您喜欢

长相思·已酉正月廿四,雪窗寄湘佩二首,用独木桥体

顾太清

花开时。huā kāi shí。
雁来时。yàn lái shí。
草色遥看是此时。cǎo sè yáo kàn shì cǐ shí。
同游记旧时。tóng yóu jì jiù shí。
忆君时。yì jūn shí。
寄君时。jì jūn shí。
写到相思两字时。xiě dào xiāng sī liǎng zì shí。
伤心下笔时。shāng xīn xià bǐ shí。

贺新凉雨中晓发南谷,用蒋竹山韵

顾太清

几阵鸡鸣了。jǐ zhèn jī míng le。
听潇潇、雨声不住,天光渐晓。tīng xiāo xiāo yǔ shēng bù zhù,tiān guāng jiàn xiǎo。
料理行装催早发,多是崎岖山道。liào lǐ xíng zhuāng cuī zǎo fā,duō shì qí qū shān dào。
况秋潦、行人更少。kuàng qiū lǎo xíng rén gèng shǎo。
夹路山花如堆锦,载秋光不尽车箱小。jiā lù shān huā rú duī jǐn,zài qiū guāng bù jǐn chē xiāng xiǎo。
丹砂颗,缀酸枣。dān shā kē,zhuì suān zǎo。
长空不肯阴云扫。zhǎng kōng bù kěn yīn yún sǎo。
荡烟丝、垂杨处处,凉蝉嘶老。dàng yān sī chuí yáng chù chù,liáng chán sī lǎo。
禾黍披离高原上,一夜西风吹倒。hé shǔ pī lí gāo yuán shàng,yī yè xī fēng chuī dào。
涨溪水、孤村环抱。zhǎng xī shuǐ gū cūn huán bào。
转过云岗回头望,认依稀、高岭横天杪。zhuǎn guò yún gǎng huí tóu wàng,rèn yī xī gāo lǐng héng tiān miǎo。
云又起,四山杳。yún yòu qǐ,sì shān yǎo。

南柯子·九日城南看菊

顾太清

问菊城南路,秋光又一年。wèn jú chéng nán lù,qiū guāng yòu yī nián。
草桥风景尚依然。cǎo qiáo fēng jǐng shàng yī rán。
正是黄花时节、碧云天。zhèng shì huáng huā shí jié bì yún tiān。
荒草迷幽径,残芦被野田。huāng cǎo mí yōu jìng,cán lú bèi yě tián。
丝丝衰柳挂寒烟,遥指半规斜日、隐山巅。sī sī shuāi liǔ guà hán yān,yáo zhǐ bàn guī xié rì yǐn shān diān。

满江红·九日屏山、湘佩招游悯忠寺

顾太清

时节重阳,喜良友、相邀消遣。shí jié zhòng yáng,xǐ liáng yǒu xiāng yāo xiāo qiǎn。
向古寺、驱车访菊,黄花不见。xiàng gǔ sì qū chē fǎng jú,huáng huā bù jiàn。
败叶凋伤零落舞,残碑剥蚀摩挲看。bài yè diāo shāng líng luò wǔ,cán bēi bō shí mó sā kàn。
葬忠魂、千古此高台,凭人赞。zàng zhōng hún qiān gǔ cǐ gāo tái,píng rén zàn。
如来法,慈悲愿。rú lái fǎ,cí bēi yuàn。
刹那顷,韶光换。shā nà qǐng,sháo guāng huàn。
忆旧游重到,临风自叹。yì jiù yóu zhòng dào,lín fēng zì tàn。
回首竟成今昔感,宽心且作嬉游忭。huí shǒu jìng chéng jīn xī gǎn,kuān xīn qiě zuò xī yóu biàn。
约明年、此会共登临,知谁健。yuē míng nián cǐ huì gòng dēng lín,zhī shuí jiàn。

云淡秋空八月廿一,屏山姊招看桂花

顾太清

傍午忽传。bàng wǔ hū chuán。
良朋邀我,秋色同看。liáng péng yāo wǒ,qiū sè tóng kàn。
金粟香飘,碧天云淡,画阁人闲。jīn sù xiāng piāo,bì tiān yún dàn,huà gé rén xián。
郇厨珍品堆盘。huán chú zhēn pǐn duī pán。
酌杯酒、纱窗曲栏。zhuó bēi jiǔ shā chuāng qū lán。
帘卷西风,衣添半臂,共醉花间。lián juǎn xī fēng,yī tiān bàn bì,gòng zuì huā jiān。

金风玉露相逢曲谢湘佩寄并州剪

顾太清

芭蕉敲雨,梧桐坠露,又是新秋到了。bā jiāo qiāo yǔ,wú tóng zhuì lù,yòu shì xīn qiū dào le。
无心写景欲言情,当不得、神魂颠倒。wú xīn xiě jǐng yù yán qíng,dāng bù dé shén hún diān dào。
萧斋兀坐,愁怀难遣,恰好故人书到。xiāo zhāi wù zuò,chóu huái nán qiǎn,qià hǎo gù rén shū dào。
并州快剪寄将来,剪不断、相思萦绕。bìng zhōu kuài jiǎn jì jiāng lái,jiǎn bù duàn xiāng sī yíng rào。

金缕曲·题《行有恒堂词集》

顾太清

镂月裁云手。lòu yuè cái yún shǒu。
好文章、天衣无缝,神针刺绣。hǎo wén zhāng tiān yī wú fèng,shén zhēn cì xiù。
写景言情无不切,一串骊珠穿就。xiě jǐng yán qíng wú bù qiè,yī chuàn lí zhū chuān jiù。
应不数、豪苏腻柳。yīng bù shù háo sū nì liǔ。
脱尽人间烟火气,问前身、金粟如来否。tuō jǐn rén jiān yān huǒ qì,wèn qián shēn jīn sù rú lái fǒu。
餐妙句,淳如酒。cān miào jù,chún rú jiǔ。
神龙变化云出岫。shén lóng biàn huà yún chū xiù。
笔生花、篇篇珠玉,锦心绣口。bǐ shēng huā piān piān zhū yù,jǐn xīn xiù kǒu。
文彩风流谁得似,明月梅花为偶。wén cǎi fēng liú shuí dé shì,míng yuè méi huā wèi ǒu。
比修竹、孤高清瘦。bǐ xiū zhú gū gāo qīng shòu。
岂止新词惊人眼,行有恒、事事存心厚。qǐ zhǐ xīn cí jīng rén yǎn,xíng yǒu héng shì shì cún xīn hòu。
三复读,味长久。sān fù dú,wèi zhǎng jiǔ。

画屏秋色屏山邀看菊

顾太清

窗外天光暝。chuāng wài tiān guāng míng。
素壁前、添出几重花影。sù bì qián tiān chū jǐ zhòng huā yǐng。
移座对花,故烧高烛,花叶光莹。yí zuò duì huā,gù shāo gāo zhú,huā yè guāng yíng。
染襟袖香清,短屏低护似更称。rǎn jīn xiù xiāng qīng,duǎn píng dī hù shì gèng chēng。
带暗霜、枝上凝。dài àn shuāng zhī shàng níng。
看嫩碧娇黄,淡红浓紫,最是细玲珑处,浅深相映。kàn nèn bì jiāo huáng,dàn hóng nóng zǐ,zuì shì xì líng lóng chù,qiǎn shēn xiāng yìng。
枝梗。zhī gěng。
斜斜整整。xié xié zhěng zhěng。
斗艳妆、粉黛交逞。dòu yàn zhuāng fěn dài jiāo chěng。
者般风景。zhě bān fēng jǐng。
依依良夜,漏传酒醒。yī yī liáng yè,lòu chuán jiǔ xǐng。
愧座客新诗未成,空负红烛冷。kuì zuò kè xīn shī wèi chéng,kōng fù hóng zhú lěng。
壁上稿、重再省。bì shàng gǎo zhòng zài shěng。
欲写出丰神,年来心绪不定。yù xiě chū fēng shén,nián lái xīn xù bù dìng。
且把秋容慢咏。qiě bǎ qiū róng màn yǒng。

鬓云松令题梦兰夫人画扇

顾太清

乍长天,清昼永。zhà zhǎng tiān,qīng zhòu yǒng。
风荡帘钩,午梦人初醒。fēng dàng lián gōu,wǔ mèng rén chū xǐng。
纤手慢将云鬓整。xiān shǒu màn jiāng yún bìn zhěng。
美目流波,花底新妆靓。měi mù liú bō,huā dǐ xīn zhuāng jìng。
对芳菲,心自省。duì fāng fēi,xīn zì shěng。
花静人娴,人与花相称。huā jìng rén xián,rén yǔ huā xiāng chēng。
空谷一枝谁解赠。kōng gǔ yī zhī shuí jiě zèng。
谱入离骚。pǔ rù lí sāo。
添个幽兰影。tiān gè yōu lán yǐng。

意难忘哭云林妹

顾太清

十载思量。shí zài sī liàng。
幸莲舆北上,重睹容光。xìng lián yú běi shàng,zhòng dǔ róng guāng。
芳颜仍似玉,云鬓却成霜。fāng yán réng shì yù,yún bìn què chéng shuāng。
相把袂,语悲伤。xiāng bǎ mèi,yǔ bēi shāng。
说离乱兵荒。shuō lí luàn bīng huāng。
叹年来,惊惊恐恐,无限凄惶。tàn nián lái,jīng jīng kǒng kǒng,wú xiàn qī huáng。
忽然病入膏肓。hū rán bìng rù gāo huāng。
是长途辛苦,体不禁当。shì zhǎng tú xīn kǔ,tǐ bù jìn dāng。
君心应自在,我意竟难忘。jūn xīn yīng zì zài,wǒ yì jìng nán wàng。
持素手,断柔肠。chí sù shǒu,duàn róu cháng。
问去者何方。wèn qù zhě hé fāng。
望魂兮,魂兮早降,享我杯浆。wàng hún xī,hún xī zǎo jiàng,xiǎng wǒ bēi jiāng。

减字木兰花·春雨次韵

顾太清

柳丝长短。liǔ sī zhǎng duǎn。
约住春阴人意懒。yuē zhù chūn yīn rén yì lǎn。
夜雨凄凄。yè yǔ qī qī。
不许催归杜宇啼。bù xǔ cuī guī dù yǔ tí。
清明时候。qīng míng shí hòu。
料峭轻寒偏迤逗。liào qiào qīng hán piān yí dòu。
九十春光。jiǔ shí chūn guāng。
花信才传到海棠。huā xìn cái chuán dào hǎi táng。

菩萨蛮·拟古春闺次韵

顾太清

小楼日倚阑干遍。xiǎo lóu rì yǐ lán gàn biàn。
恼人最是风前燕。nǎo rén zuì shì fēng qián yàn。
望远豁双眸。wàng yuǎn huō shuāng móu。
垂杨满陌头。chuí yáng mǎn mò tóu。
遣愁无处着。qiǎn chóu wú chù zhe。
翠被和愁卧。cuì bèi hé chóu wò。
香篆霭重帘。xiāng zhuàn ǎi zhòng lián。
春寒梦里添。chūn hán mèng lǐ tiān。

齐天乐·题孚斋王孙乘槎载妓圆

顾太清

聚香国里香风起,灵槎御风而下。jù xiāng guó lǐ xiāng fēng qǐ,líng chá yù fēng ér xià。
天女腰肢,维摩眉宇,闻是王孙自写。tiān nǚ yāo zhī,wéi mó méi yǔ,wén shì wáng sūn zì xiě。
欲何为也。yù hé wèi yě。
有百八牟尼,一函般若。yǒu bǎi bā móu ní,yī hán bān ruò。
不著纤尘,屏除一切更娴雅。bù zhù xiān chén,píng chú yī qiè gèng xián yǎ。
本来心在云水,现官身说法,恁般潇洒。běn lái xīn zài yún shuǐ,xiàn guān shēn shuō fǎ,nèn bān xiāo sǎ。
不染峰峦,不增泉石,一片青天光射。bù rǎn fēng luán,bù zēng quán shí,yī piàn qīng tiān guāng shè。
翠鬟娇姹。cuì huán jiāo chà。
岂谢傅东山,管弦游冶。qǐ xiè fù dōng shān,guǎn xián yóu yě。
载个人儿,散天花侍者。zài gè rén ér,sàn tiān huā shì zhě。

踏莎行·冬夜听歌

顾太清

镂月裁云,移宫换羽。lòu yuè cái yún,yí gōng huàn yǔ。
歌喉怕惹娇莺妒。gē hóu pà rě jiāo yīng dù。
浅斟不问夜何其,三星早已当门户。qiǎn zhēn bù wèn yè hé qí,sān xīng zǎo yǐ dāng mén hù。
彩袖高扬,柘枝低舞。cǎi xiù gāo yáng,zhè zhī dī wǔ。
檀槽慢捻冰弦柱。tán cáo màn niǎn bīng xián zhù。
曲终明月送人归,小庭深院霏寒雾。qū zhōng míng yuè sòng rén guī,xiǎo tíng shēn yuàn fēi hán wù。

滴滴金四月廿九,谢志邸莲舫主人见惠鲜枇杷

顾太清

初晴快雨垂帘坐。chū qíng kuài yǔ chuí lián zuò。
忽朱邸、颁珍果。hū zhū dǐ bān zhēn guǒ。
案头细细自开封,是枇杷些个。àn tóu xì xì zì kāi fēng,shì pí pá xiē gè。
清芬滋味黄金颗。qīng fēn zī wèi huáng jīn kē。
慢奇擎、莫教破。màn qí qíng mò jiào pò。
不尝此味已多年,谢主人怜我。bù cháng cǐ wèi yǐ duō nián,xiè zhǔ rén lián wǒ。