古诗词

胡生行

何景明

近时逢人论术数,胡生相法称独步。jìn shí féng rén lùn shù shù,hú shēng xiāng fǎ chēng dú bù。
闭户时看人相篇,然灯夜读石室赋。bì hù shí kàn rén xiāng piān,rán dēng yè dú shí shì fù。
吾观此术非荒唐,异人历代各有长。wú guān cǐ shù fēi huāng táng,yì rén lì dài gè yǒu zhǎng。
我朝名家亦不少,神妙无过袁柳庄。wǒ cháo míng jiā yì bù shǎo,shén miào wú guò yuán liǔ zhuāng。
君学本从袁氏出,识鉴至今如画一。jūn xué běn cóng yuán shì chū,shí jiàn zhì jīn rú huà yī。
为客十年凡几更,阅人四海无一失。wèi kè shí nián fán jǐ gèng,yuè rén sì hǎi wú yī shī。
初从燕市度生涯,一日声誉传京华。chū cóng yàn shì dù shēng yá,yī rì shēng yù chuán jīng huá。
衣冠每动公卿座,车马争迎贵戚家。yī guān měi dòng gōng qīng zuò,chē mǎ zhēng yíng guì qī jiā。
自从仗剑离京域,当时朝士无相识。zì cóng zhàng jiàn lí jīng yù,dāng shí cháo shì wú xiāng shí。
已往豪华不可论,只今形貌犹能忆。yǐ wǎng háo huá bù kě lùn,zhǐ jīn xíng mào yóu néng yì。
漂泊江湖不自伸,袖中书在半埃尘。piāo pō jiāng hú bù zì shēn,xiù zhōng shū zài bàn āi chén。
穷途反遭俗眼士,末路难逢好事人。qióng tú fǎn zāo sú yǎn shì,mò lù nán féng hǎo shì rén。
昔闻燕邸招艺匠,袁生抱术金门上。xī wén yàn dǐ zhāo yì jiàng,yuán shēng bào shù jīn mén shàng。
文皇自有天子须,群臣尽是封侯相。wén huáng zì yǒu tiān zi xū,qún chén jǐn shì fēng hóu xiāng。
君臣千载当一时,雅鉴风神犹在兹。jūn chén qiān zài dāng yī shí,yǎ jiàn fēng shén yóu zài zī。
才殊未可寻常得,数偶还教际会奇。cái shū wèi kě xún cháng dé,shù ǒu hái jiào jì huì qí。
古来相心不相体,眼前贫贱那能拟。gǔ lái xiāng xīn bù xiāng tǐ,yǎn qián pín jiàn nà néng nǐ。
志士翻居草泽中,贵人多在尘埃里。zhì shì fān jū cǎo zé zhōng,guì rén duō zài chén āi lǐ。
胡生谓我颜色奇,顾我已是云壑姿。hú shēng wèi wǒ yán sè qí,gù wǒ yǐ shì yún hè zī。
希夷不识钱若水,麻衣道士应当知。xī yí bù shí qián ruò shuǐ,má yī dào shì yīng dāng zhī。
何景明

何景明

何景明(1483~1521)字仲默,号白坡,又号大复山人,信阳浉河区人。明弘治十五年(1502)进士,授中书舍人。正德初,宦官刘瑾擅权,何景明谢病归。刘瑾诛,官复原职。官至陕西提学副使。为“前七子”之一,与李梦阳并称文坛领袖。其诗取法汉唐,一些诗作颇有现实内容。有《大复集》。 何景明的作品>>

猜您喜欢

秋日杂兴十五首

何景明

斜日村原秋水多,家家门巷好经过。xié rì cūn yuán qiū shuǐ duō,jiā jiā mén xiàng hǎo jīng guò。
繁弦急管休相聒,田父山妻自解歌。fán xián jí guǎn xiū xiāng guā,tián fù shān qī zì jiě gē。

秋日杂兴十五首

何景明

苍凫携子戏波澜,懒惰轻鸥不下滩。cāng fú xié zi xì bō lán,lǎn duò qīng ōu bù xià tān。
白鹭照影秋塘里,似尔心情亦太安。bái lù zhào yǐng qiū táng lǐ,shì ěr xīn qíng yì tài ān。

秋日杂兴十五首

何景明

鱍鱍鲤鱼三尺身,纤鳞照水白如银。bō bō lǐ yú sān chǐ shēn,xiān lín zhào shuǐ bái rú yín。
未须更论成龙势,只在溪中亦有神。wèi xū gèng lùn chéng lóng shì,zhǐ zài xī zhōng yì yǒu shén。

秋日杂兴十五首

何景明

竹静沙寒野日低,门前秋草不成蹊。zhú jìng shā hán yě rì dī,mén qián qiū cǎo bù chéng qī。
山禽汝亦何多事,来向棠梨树上啼。shān qín rǔ yì hé duō shì,lái xiàng táng lí shù shàng tí。

鸡鸣曲三首

何景明

鸡鸣城中满树霜,青楼旭日照流黄。jī míng chéng zhōng mǎn shù shuāng,qīng lóu xù rì zhào liú huáng。
鸣筝锦瑟秋尘里,玉雁金蝉共一行。míng zhēng jǐn sè qiū chén lǐ,yù yàn jīn chán gòng yī xíng。

鸡鸣曲三首

何景明

青楼遥临大道衢,美人鸡鸣著绣襦。qīng lóu yáo lín dà dào qú,měi rén jī míng zhù xiù rú。
谁家公子过楼下,那不系尔千金驹。shuí jiā gōng zi guò lóu xià,nà bù xì ěr qiān jīn jū。

鸡鸣曲三首

何景明

楼上罗帏映早霞,不须重斗镜中华。lóu shàng luó wéi yìng zǎo xiá,bù xū zhòng dòu jìng zhōng huá。
春兰秋菊皆零落,争似菖蒲不作花。chūn lán qiū jú jiē líng luò,zhēng shì chāng pú bù zuò huā。

黑龙潭

何景明

白雨遥从白日来,黑云低映黑龙台。bái yǔ yáo cóng bái rì lái,hēi yún dī yìng hēi lóng tái。
空思玉鲤临渊叹,未掣金鳌跨海回。kōng sī yù lǐ lín yuān tàn,wèi chè jīn áo kuà hǎi huí。

喜戴仲鹖得乡荐二首

何景明

梁园未苑却宜秋,夹道槐花照绮楼。liáng yuán wèi yuàn què yí qiū,jiā dào huái huā zhào qǐ lóu。
试问东瀛海边住,何如金明池上游。shì wèn dōng yíng hǎi biān zhù,hé rú jīn míng chí shàng yóu。

喜戴仲鹖得乡荐二首

何景明

马上秋风得意归,丈夫岂是爱轻肥。mǎ shàng qiū fēng dé yì guī,zhàng fū qǐ shì ài qīng féi。
傍人休讶新年少,曾向长安作布衣。bàng rén xiū yà xīn nián shǎo,céng xiàng zhǎng ān zuò bù yī。

过先墓

何景明

愁摧断柳柳还稀,泪洒残花花更飞。chóu cuī duàn liǔ liǔ hái xī,lèi sǎ cán huā huā gèng fēi。
一寸未忘游子线,万年难觅老莱衣。yī cùn wèi wàng yóu zi xiàn,wàn nián nán mì lǎo lái yī。

慰任宏器诸友失第二首

何景明

莫将迟暮怨飞蓬,万事还须问塞翁。mò jiāng chí mù yuàn fēi péng,wàn shì hái xū wèn sāi wēng。
黄鹄但教毛羽在,不妨失意下秋风。huáng gǔ dàn jiào máo yǔ zài,bù fáng shī yì xià qiū fēng。

慰任宏器诸友失第二首

何景明

青云白发太难平,去雁来鸿亦世情。qīng yún bái fā tài nán píng,qù yàn lái hóng yì shì qíng。
我亦少时曾得意,十年回首是浮名。wǒ yì shǎo shí céng dé yì,shí nián huí shǒu shì fú míng。

野屋

何景明

野屋双飞燕子低,短檐千尺柳条齐。yě wū shuāng fēi yàn zi dī,duǎn yán qiān chǐ liǔ tiáo qí。
桃花片片红临水,小麦纤纤青映泥。táo huā piàn piàn hóng lín shuǐ,xiǎo mài xiān xiān qīng yìng ní。

对菊四首

何景明

三闾大夫不愿醉,五柳先生不愿醒。sān lǘ dà fū bù yuàn zuì,wǔ liǔ xiān shēng bù yuàn xǐng。
一醒一醉缘何事,坐对寒花烟满庭。yī xǐng yī zuì yuán hé shì,zuò duì hán huā yān mǎn tíng。