古诗词

述土木之难

李贤(原德)

正统己巳秋,敌骑忽寇边。zhèng tǒng jǐ sì qiū,dí qí hū kòu biān。
声息一何急,顷刻数十传。shēng xī yī hé jí,qǐng kè shù shí chuán。
当宁乃震惊,奸臣擅其权。dāng níng nǎi zhèn jīng,jiān chén shàn qí quán。
悍然挟天子,六师听周旋。hàn rán xié tiān zi,liù shī tīng zhōu xuán。
廷臣既失措,将士俱茫然。tíng chén jì shī cuò,jiāng shì jù máng rán。
乘舆不自御,疏留行愈坚。chéng yú bù zì yù,shū liú xíng yù jiān。
岂思帝王举,为谋出万全。qǐ sī dì wáng jǔ,wèi móu chū wàn quán。
奸心欲逞威,制胜当谁先。jiān xīn yù chěng wēi,zhì shèng dāng shuí xiān。
况彼承平久,斗志良已捐。kuàng bǐ chéng píng jiǔ,dòu zhì liáng yǐ juān。
战阵既不习,安能事戈鋋。zhàn zhèn jì bù xí,ān néng shì gē chán。
秋高朔马骄,敌势方控弦。qiū gāo shuò mǎ jiāo,dí shì fāng kòng xián。
我师虽百里,无异群羝联。wǒ shī suī bǎi lǐ,wú yì qún dī lián。
土木一以围,裸体相摩肩。tǔ mù yī yǐ wéi,luǒ tǐ xiāng mó jiān。
前途尽倒戈,甘心丧其元。qián tú jǐn dào gē,gān xīn sàng qí yuán。
人马积若山,营中如沸川。rén mǎ jī ruò shān,yíng zhōng rú fèi chuān。
微躯不可竞,颓然在人颠。wēi qū bù kě jìng,tuí rán zài rén diān。
幸能脱锋镝,万死复相连。xìng néng tuō fēng dī,wàn sǐ fù xiāng lián。
山深鸟道危,一命若丝悬。shān shēn niǎo dào wēi,yī mìng ruò sī xuán。
遥遥䀽绝顶,恨无羽翼鶱。yáo yáo yán jué dǐng,hèn wú yǔ yì xiān。
水浆不入口,喉吻生尘烟。shuǐ jiāng bù rù kǒu,hóu wěn shēng chén yān。
筋力既已疲,历险愁攀缘。jīn lì jì yǐ pí,lì xiǎn chóu pān yuán。
崎岖转崖壑,曾不遇微涓。qí qū zhuǎn yá hè,céng bù yù wēi juān。
纵有梅林想,何由见酸涎。zòng yǒu méi lín xiǎng,hé yóu jiàn suān xián。
昼夜历三周,山尽始得泉。zhòu yè lì sān zhōu,shān jǐn shǐ dé quán。
归来问城郭,哭声上青天。guī lái wèn chéng guō,kū shēng shàng qīng tiān。
当死乃不死,恍如再生年。dāng sǐ nǎi bù sǐ,huǎng rú zài shēng nián。
忽忽过半载,悸恙方获痊。hū hū guò bàn zài,jì yàng fāng huò quán。
敌志益奋发,深入践京廛。dí zhì yì fèn fā,shēn rù jiàn jīng chán。
岂无貔貅士,莫敢冲其前。qǐ wú pí xiū shì,mò gǎn chōng qí qián。
志满利已得,回首齐挥鞭。zhì mǎn lì yǐ dé,huí shǒu qí huī biān。
外兵祸中原,天意无乃偏。wài bīng huò zhōng yuán,tiān yì wú nǎi piān。
国耻未能雪,宁忍戴貂蝉。guó chǐ wèi néng xuě,níng rěn dài diāo chán。
壮志几时毕,雄肠何日牵。zhuàng zhì jǐ shí bì,xióng cháng hé rì qiān。
经略到穷发,燕然名可镌。jīng lüè dào qióng fā,yàn rán míng kě juān。
边烽从此息,黎庶始安便。biān fēng cóng cǐ xī,lí shù shǐ ān biàn。
一洗朔方功,万古垂青编。yī xǐ shuò fāng gōng,wàn gǔ chuí qīng biān。

李贤(原德)

明河南邓州人,字原德。宣德八年进士。授验封主事。少师杨士奇欲一见,贤竟不往。正统时为文选郎中,从英宗北征,师覆脱还。景泰初拜兵部侍郎,转户部,又转吏部。英宗复位,入直文渊阁,预机务。旋进尚书。曹钦叔侄反时,几被杀害。宪宗立,进少保,华盖殿大学士。以惜人才开贤路为急务,名臣多所识拔。卒谥文达。曾奉敕编《大明一统志》,有《古穰集》、《天顺日录》。 李贤(原德)的作品>>

猜您喜欢

和陶诗儗古九首其一

李贤(原德)

晓庭宿雨收,安坐养天和。xiǎo tíng sù yǔ shōu,ān zuò yǎng tiān hé。
有怀未能已,悠然发浩歌。yǒu huái wèi néng yǐ,yōu rán fā hào gē。
古来贤达士,寂寂何其多。gǔ lái xián dá shì,jì jì hé qí duō。
商也乐圣道,心犹蔽纷华。shāng yě lè shèng dào,xīn yóu bì fēn huá。
邈乎千载下,颓然将奈何。miǎo hū qiān zài xià,tuí rán jiāng nài hé。

和陶诗儗古九首其一

李贤(原德)

尘事弗我婴,林间足优游。chén shì fú wǒ yīng,lín jiān zú yōu yóu。
缅怀我前人,雄才镇八州。miǎn huái wǒ qián rén,xióng cái zhèn bā zhōu。
岂知门祚微,不能继风流。qǐ zhī mén zuò wēi,bù néng jì fēng liú。
岁月能几何,零落归山丘。suì yuè néng jǐ hé,líng luò guī shān qiū。
哀哉箕夫子,悲歌去朝周。āi zāi jī fū zi,bēi gē qù cháo zhōu。
百世固相感,我心何所求。bǎi shì gù xiāng gǎn,wǒ xīn hé suǒ qiú。

和陶诗儗古九首其一

李贤(原德)

作诗陶吾情,岂谓观风采。zuò shī táo wú qíng,qǐ wèi guān fēng cǎi。
所以句工拙,吟罢不复改。suǒ yǐ jù gōng zhuō,yín bà bù fù gǎi。
鲁连耻帝秦,乃欲蹈东海。lǔ lián chǐ dì qín,nǎi yù dǎo dōng hǎi。
顾我席上珍,不聘还相待。gù wǒ xí shàng zhēn,bù pìn hái xiāng dài。
思唯正路由,遁世夫何悔。sī wéi zhèng lù yóu,dùn shì fū hé huǐ。

和陶诗咏二疏

李贤(原德)

二疏昔见机,解绶同归去。èr shū xī jiàn jī,jiě shòu tóng guī qù。
当时富贵者,讵识归田趣。dāng shí fù guì zhě,jù shí guī tián qù。
譬之凤凰乌,千仞见高举。pì zhī fèng huáng wū,qiān rèn jiàn gāo jǔ。
纷纷道傍人,叹息两贤傅。fēn fēn dào bàng rén,tàn xī liǎng xián fù。
能以仁为宅,复以义为路。néng yǐ rén wèi zhái,fù yǐ yì wèi lù。
赐金亦云多,君储两深顾。cì jīn yì yún duō,jūn chǔ liǎng shēn gù。
明此代谢理,匪为邀声誉。míng cǐ dài xiè lǐ,fěi wèi yāo shēng yù。
行行适桑梓,去去远尘务。xíng xíng shì sāng zǐ,qù qù yuǎn chén wù。
生理不足论,延宾畅情素。shēng lǐ bù zú lùn,yán bīn chàng qíng sù。
知止斯无殆,明哲当早悟。zhī zhǐ sī wú dài,míng zhé dāng zǎo wù。
幸有旧田庐,非无子孙虑。xìng yǒu jiù tián lú,fēi wú zi sūn lǜ。
后人继高躅,贤名亦同著。hòu rén jì gāo zhú,xián míng yì tóng zhù。

和陶诗杂诗十二首其一

李贤(原德)

郢中白雪调,歌声动梁尘。yǐng zhōng bái xuě diào,gē shēng dòng liáng chén。
欲以盈觞酒,乐此百年身。yù yǐ yíng shāng jiǔ,lè cǐ bǎi nián shēn。
悠然放扁舟,鸥鸟来相亲。yōu rán fàng biǎn zhōu,ōu niǎo lái xiāng qīn。
结盟烟火上,与尔长为邻。jié méng yān huǒ shàng,yǔ ěr zhǎng wèi lín。
爱尔远尘俗,沧洲度昏晨。ài ěr yuǎn chén sú,cāng zhōu dù hūn chén。
形虽羽族微,行藏类高人。xíng suī yǔ zú wēi,xíng cáng lèi gāo rén。

和陶诗杂诗十二首其一

李贤(原德)

初霜将授衣,木叶飘秋岭。chū shuāng jiāng shòu yī,mù yè piāo qiū lǐng。
行吟未能休,爱此篱边景。xíng yín wèi néng xiū,ài cǐ lí biān jǐng。
白衣送酒来,解我襟怀冷。bái yī sòng jiǔ lái,jiě wǒ jīn huái lěng。
蒯氏亦何人,作诗名隽永。kuǎi shì yì hé rén,zuò shī míng juàn yǒng。
其于圣贤乐,茫然如捕影。qí yú shèng xián lè,máng rán rú bǔ yǐng。
鄙哉战国术,纵横任驰骋。bǐ zāi zhàn guó shù,zòng héng rèn chí chěng。
胸中何扰攘,无由定而静。xiōng zhōng hé rǎo rǎng,wú yóu dìng ér jìng。

和陶诗杂诗十二首其一

李贤(原德)

荣辱与得丧,前运安可量。róng rǔ yǔ dé sàng,qián yùn ān kě liàng。
进退一从容,吾爱张子房。jìn tuì yī cóng róng,wú ài zhāng zi fáng。
伤哉淮阴侯,俯首入未央。shāng zāi huái yīn hóu,fǔ shǒu rù wèi yāng。
非无报国心,如藿倾太阳。fēi wú bào guó xīn,rú huò qīng tài yáng。
安得秦时镜,为我照衷肠。ān dé qín shí jìng,wèi wǒ zhào zhōng cháng。

和陶诗杂诗十二首其一

李贤(原德)

古书乃糟粕,见笑斫轮老。gǔ shū nǎi zāo pò,jiàn xiào zhuó lún lǎo。
吾惟效明哲,此身贵能保。wú wéi xiào míng zhé,cǐ shēn guì néng bǎo。
岁丰喜囷盈,雨绵幸薪燥。suì fēng xǐ qūn yíng,yǔ mián xìng xīn zào。
此外复何求,农事宜及早。cǐ wài fù hé qiú,nóng shì yí jí zǎo。
团栾在一室,儿孙喜盈抱。tuán luán zài yī shì,ér sūn xǐ yíng bào。
区区利名场,于我何足道。qū qū lì míng chǎng,yú wǒ hé zú dào。

和陶诗杂诗十二首其一

李贤(原德)

知命恒自安,何必复犹豫。zhī mìng héng zì ān,hé bì fù yóu yù。
岂无云霄翮,轩然一腾翥。qǐ wú yún xiāo hé,xuān rán yī téng zhù。
古人能见几,往往拂衣去。gǔ rén néng jiàn jǐ,wǎng wǎng fú yī qù。
枕流清我心,泠然洗尘虑。zhěn liú qīng wǒ xīn,líng rán xǐ chén lǜ。
老农信有方,宣尼嗟不如。lǎo nóng xìn yǒu fāng,xuān ní jiē bù rú。
茅屋带烟霞,乐此林下住。máo wū dài yān xiá,lè cǐ lín xià zhù。
适兴时复吟,不离栖迟处。shì xīng shí fù yín,bù lí qī chí chù。
俯仰穹壤间,贫贱夫何惧。fǔ yǎng qióng rǎng jiān,pín jiàn fū hé jù。

和陶诗杂诗十二首其一

李贤(原德)

行年已五十,知非心自喜。xíng nián yǐ wǔ shí,zhī fēi xīn zì xǐ。
欲如张子房,愿弃人间事。yù rú zhāng zi fáng,yuàn qì rén jiān shì。
处世亦多端,安得每如意。chù shì yì duō duān,ān dé měi rú yì。
岁月如水流,暮景忽然值。suì yuè rú shuǐ liú,mù jǐng hū rán zhí。
白发不再黑,隙驹一何驶。bái fā bù zài hēi,xì jū yī hé shǐ。
田园虽不多,聊为子孙置。tián yuán suī bù duō,liáo wèi zi sūn zhì。

和陶诗杂诗十二首其一

李贤(原德)

岁华忽云徂,暮景桑榆迫。suì huá hū yún cú,mù jǐng sāng yú pò。
农家望西成,禾黍盈阡陌。nóng jiā wàng xī chéng,hé shǔ yíng qiān mò。
即此遗子孙,亦何愧清白。jí cǐ yí zi sūn,yì hé kuì qīng bái。
心与天壤宽,斗室未为窄。xīn yǔ tiān rǎng kuān,dòu shì wèi wèi zhǎi。
邻翁来共饮,不知主与客。lín wēng lái gòng yǐn,bù zhī zhǔ yǔ kè。
坐待明月升,来照吟翁宅。zuò dài míng yuè shēng,lái zhào yín wēng zhái。

和陶诗杂诗十二首其一

李贤(原德)

农时我扶犁,蚕月妇勤桑。nóng shí wǒ fú lí,cán yuè fù qín sāng。
衣不充布帛,食宁厌糟糠。yī bù chōng bù bó,shí níng yàn zāo kāng。
虽无陈蔡阨,终岁几绝粮。suī wú chén cài è,zhōng suì jǐ jué liáng。
天灾莫能测,或雨或愆阳。tiān zāi mò néng cè,huò yǔ huò qiān yáng。
坐此拙生计,未能免忧伤。zuò cǐ zhuō shēng jì,wèi néng miǎn yōu shāng。
济已尚无术,活人那有方。jì yǐ shàng wú shù,huó rén nà yǒu fāng。
每荷南邻叟,邀我共壶觞。měi hé nán lín sǒu,yāo wǒ gòng hú shāng。

和陶诗杂诗十二首其一

李贤(原德)

人性讵可昧,我欲充四端。rén xìng jù kě mèi,wǒ yù chōng sì duān。
改过在无吝,见善当自迁。gǎi guò zài wú lìn,jiàn shàn dāng zì qiān。
譬彼幽谷鸟,飞上乔木颠。pì bǐ yōu gǔ niǎo,fēi shàng qiáo mù diān。
所以古之人,黾勉各加餐。suǒ yǐ gǔ zhī rén,mǐn miǎn gè jiā cān。
就兹林下乐,永绝尘世缘。jiù zī lín xià lè,yǒng jué chén shì yuán。
富贵非吾愿,聊赋归来篇。fù guì fēi wú yuàn,liáo fù guī lái piān。

和陶诗杂诗十二首其一

李贤(原德)

早年愿求道,言不听无稽。zǎo nián yuàn qiú dào,yán bù tīng wú jī。
潜心事编简,结茅在阴崖。qián xīn shì biān jiǎn,jié máo zài yīn yá。
有酒乃独酌,拍拍春满怀。yǒu jiǔ nǎi dú zhuó,pāi pāi chūn mǎn huái。
惭无颜氏叹,仰之高复弥。cán wú yán shì tàn,yǎng zhī gāo fù mí。
但恐中道画,工夫竟支离。dàn kǒng zhōng dào huà,gōng fū jìng zhī lí。
聊欲试弦歌,柰此尘缨羁。liáo yù shì xián gē,nài cǐ chén yīng jī。
浩然赋归来,初心终靡亏。hào rán fù guī lái,chū xīn zhōng mí kuī。

和陶诗杂诗十二首其一

李贤(原德)

浩歌明月下,风度酒尊凉。hào gē míng yuè xià,fēng dù jiǔ zūn liáng。
尊空人已醉,歌声疑绕梁。zūn kōng rén yǐ zuì,gē shēng yí rào liáng。
顾我奚所乐,所乐在醉乡。gù wǒ xī suǒ lè,suǒ lè zài zuì xiāng。
秋菊有深意,盈盈傲清霜。qiū jú yǒu shēn yì,yíng yíng ào qīng shuāng。
明日东篱赏,更觉吟兴长。míng rì dōng lí shǎng,gèng jué yín xīng zhǎng。