古诗词

述土木之难

李贤(原德)

正统己巳秋,敌骑忽寇边。zhèng tǒng jǐ sì qiū,dí qí hū kòu biān。
声息一何急,顷刻数十传。shēng xī yī hé jí,qǐng kè shù shí chuán。
当宁乃震惊,奸臣擅其权。dāng níng nǎi zhèn jīng,jiān chén shàn qí quán。
悍然挟天子,六师听周旋。hàn rán xié tiān zi,liù shī tīng zhōu xuán。
廷臣既失措,将士俱茫然。tíng chén jì shī cuò,jiāng shì jù máng rán。
乘舆不自御,疏留行愈坚。chéng yú bù zì yù,shū liú xíng yù jiān。
岂思帝王举,为谋出万全。qǐ sī dì wáng jǔ,wèi móu chū wàn quán。
奸心欲逞威,制胜当谁先。jiān xīn yù chěng wēi,zhì shèng dāng shuí xiān。
况彼承平久,斗志良已捐。kuàng bǐ chéng píng jiǔ,dòu zhì liáng yǐ juān。
战阵既不习,安能事戈鋋。zhàn zhèn jì bù xí,ān néng shì gē chán。
秋高朔马骄,敌势方控弦。qiū gāo shuò mǎ jiāo,dí shì fāng kòng xián。
我师虽百里,无异群羝联。wǒ shī suī bǎi lǐ,wú yì qún dī lián。
土木一以围,裸体相摩肩。tǔ mù yī yǐ wéi,luǒ tǐ xiāng mó jiān。
前途尽倒戈,甘心丧其元。qián tú jǐn dào gē,gān xīn sàng qí yuán。
人马积若山,营中如沸川。rén mǎ jī ruò shān,yíng zhōng rú fèi chuān。
微躯不可竞,颓然在人颠。wēi qū bù kě jìng,tuí rán zài rén diān。
幸能脱锋镝,万死复相连。xìng néng tuō fēng dī,wàn sǐ fù xiāng lián。
山深鸟道危,一命若丝悬。shān shēn niǎo dào wēi,yī mìng ruò sī xuán。
遥遥䀽绝顶,恨无羽翼鶱。yáo yáo yán jué dǐng,hèn wú yǔ yì xiān。
水浆不入口,喉吻生尘烟。shuǐ jiāng bù rù kǒu,hóu wěn shēng chén yān。
筋力既已疲,历险愁攀缘。jīn lì jì yǐ pí,lì xiǎn chóu pān yuán。
崎岖转崖壑,曾不遇微涓。qí qū zhuǎn yá hè,céng bù yù wēi juān。
纵有梅林想,何由见酸涎。zòng yǒu méi lín xiǎng,hé yóu jiàn suān xián。
昼夜历三周,山尽始得泉。zhòu yè lì sān zhōu,shān jǐn shǐ dé quán。
归来问城郭,哭声上青天。guī lái wèn chéng guō,kū shēng shàng qīng tiān。
当死乃不死,恍如再生年。dāng sǐ nǎi bù sǐ,huǎng rú zài shēng nián。
忽忽过半载,悸恙方获痊。hū hū guò bàn zài,jì yàng fāng huò quán。
敌志益奋发,深入践京廛。dí zhì yì fèn fā,shēn rù jiàn jīng chán。
岂无貔貅士,莫敢冲其前。qǐ wú pí xiū shì,mò gǎn chōng qí qián。
志满利已得,回首齐挥鞭。zhì mǎn lì yǐ dé,huí shǒu qí huī biān。
外兵祸中原,天意无乃偏。wài bīng huò zhōng yuán,tiān yì wú nǎi piān。
国耻未能雪,宁忍戴貂蝉。guó chǐ wèi néng xuě,níng rěn dài diāo chán。
壮志几时毕,雄肠何日牵。zhuàng zhì jǐ shí bì,xióng cháng hé rì qiān。
经略到穷发,燕然名可镌。jīng lüè dào qióng fā,yàn rán míng kě juān。
边烽从此息,黎庶始安便。biān fēng cóng cǐ xī,lí shù shǐ ān biàn。
一洗朔方功,万古垂青编。yī xǐ shuò fāng gōng,wàn gǔ chuí qīng biān。

李贤(原德)

明河南邓州人,字原德。宣德八年进士。授验封主事。少师杨士奇欲一见,贤竟不往。正统时为文选郎中,从英宗北征,师覆脱还。景泰初拜兵部侍郎,转户部,又转吏部。英宗复位,入直文渊阁,预机务。旋进尚书。曹钦叔侄反时,几被杀害。宪宗立,进少保,华盖殿大学士。以惜人才开贤路为急务,名臣多所识拔。卒谥文达。曾奉敕编《大明一统志》,有《古穰集》、《天顺日录》。 李贤(原德)的作品>>

猜您喜欢

和陶诗命子

李贤(原德)

根株既培,已茂其柯。gēn zhū jì péi,yǐ mào qí kē。
元鼎见削,户乃设罗。yuán dǐng jiàn xuē,hù nǎi shè luó。
惟运则然,岂曰自窊。wéi yùn zé rán,qǐ yuē zì wā。
在晋中业,起我长沙。zài jìn zhōng yè,qǐ wǒ zhǎng shā。

和陶诗命子

李贤(原德)

呜呼长沙,乃懋厥德。wū hū zhǎng shā,nǎi mào jué dé。
厥德不惑,受此方国。jué dé bù huò,shòu cǐ fāng guó。
王室赖焉,孰敢僭忒。wáng shì lài yān,shú gǎn jiàn tè。
岂曰今人,古不易得。qǐ yuē jīn rén,gǔ bù yì dé。

和陶诗命子

李贤(原德)

世有显人,吾何为始。shì yǒu xiǎn rén,wú hé wèi shǐ。
伟哉武昌,遗泽千里。wěi zāi wǔ chāng,yí zé qiān lǐ。
皇考继之,载安其止。huáng kǎo jì zhī,zài ān qí zhǐ。
仕路有声,闻过则喜。shì lù yǒu shēng,wén guò zé xǐ。

和陶诗命子

李贤(原德)

瞻望前烈,予何能及。zhān wàng qián liè,yǔ hé néng jí。
艰辛备尝,未有成立。jiān xīn bèi cháng,wèi yǒu chéng lì。
矫性之偏,佩弦自急。jiǎo xìng zhī piān,pèi xián zì jí。
将类卞和,抱玉以泣。jiāng lèi biàn hé,bào yù yǐ qì。

和陶诗命子

李贤(原德)

凡事预立,学贵及时。fán shì yù lì,xué guì jí shí。
五官之职,在心曰思。wǔ guān zhī zhí,zài xīn yuē sī。
君子修身,尚念于兹。jūn zi xiū shēn,shàng niàn yú zī。
俨其敬哉,勿或怠而。yǎn qí jìng zāi,wù huò dài ér。

和陶诗命子

李贤(原德)

孔道如日,老庄爝火。kǒng dào rú rì,lǎo zhuāng jué huǒ。
君子为学,取舍由我。jūn zi wèi xué,qǔ shě yóu wǒ。
事亲之孝,曾子云可。shì qīn zhī xiào,céng zi yún kě。
勉旃真有,何事久假。miǎn zhān zhēn yǒu,hé shì jiǔ jiǎ。

和陶诗命子

李贤(原德)

人之良能,观此提孩。rén zhī liáng néng,guān cǐ tí hái。
伊既学矣,告往知来。yī jì xué yǐ,gào wǎng zhī lái。
呜呼小子,尚竭其才。wū hū xiǎo zi,shàng jié qí cái。
尔不竭才,于我何哉。ěr bù jié cái,yú wǒ hé zāi。

和陶诗归鸟

李贤(原德)

有鸟来归,栖于旧林。yǒu niǎo lái guī,qī yú jiù lín。
白云依依,亦在其岑。bái yún yī yī,yì zài qí cén。
抱瓮之叟,厌彼机心。bào wèng zhī sǒu,yàn bǐ jī xīn。
云胡不息,恶木之阴。yún hú bù xī,è mù zhī yīn。

和陶诗归鸟

李贤(原德)

归鸟迟迟,不能奋飞。guī niǎo chí chí,bù néng fèn fēi。
森森灌木,载栖载依。sēn sēn guàn mù,zài qī zài yī。
矧伊人矣,岂不怀归。shěn yī rén yǐ,qǐ bù huái guī。
税吾驾矣,与世相违。shuì wú jià yǐ,yǔ shì xiāng wéi。

白头吟

李贤(原德)

古礼重亲迎,必从父母命。gǔ lǐ zhòng qīn yíng,bì cóng fù mǔ mìng。
是以夫妇间,所贵惟其正。shì yǐ fū fù jiān,suǒ guì wéi qí zhèng。
生男愿有室,生女愿有家。shēng nán yuàn yǒu shì,shēng nǚ yuàn yǒu jiā。
苟能待媒妁,好合宁有涯。gǒu néng dài méi shuò,hǎo hé níng yǒu yá。
妇虽由正道,夫犹未可保。fù suī yóu zhèng dào,fū yóu wèi kě bǎo。
谁谓私相从,一心可偕老。shuí wèi sī xiāng cóng,yī xīn kě xié lǎo。
嗟哉卓文君,相如岂负心。jiē zāi zhuó wén jūn,xiāng rú qǐ fù xīn。
妇道既有亏,何用白头吟。fù dào jì yǒu kuī,hé yòng bái tóu yín。

行路难

李贤(原德)

行路难,难更苦,孤影飘飘无定所。xíng lù nán,nán gèng kǔ,gū yǐng piāo piāo wú dìng suǒ。
关河迢递渺天涯,长风吹梦归乡土。guān hé tiáo dì miǎo tiān yá,zhǎng fēng chuī mèng guī xiāng tǔ。
乱石滩中一叶舟,江心白浪风飕飕。luàn shí tān zhōng yī yè zhōu,jiāng xīn bái làng fēng sōu sōu。
剑阁崔巍连鸟道,萦纡诘屈心烦愁。jiàn gé cuī wēi lián niǎo dào,yíng yū jí qū xīn fán chóu。
行路难,难更险,岁月无情何冉冉。xíng lù nán,nán gèng xiǎn,suì yuè wú qíng hé rǎn rǎn。
山头夕照树千行,天外秋光鸿数点。shān tóu xī zhào shù qiān xíng,tiān wài qiū guāng hóng shù diǎn。
对景增离忧,莫作汗漫游。duì jǐng zēng lí yōu,mò zuò hàn màn yóu。
百样艰辛在行路,不如高卧藏林丘。bǎi yàng jiān xīn zài xíng lù,bù rú gāo wò cáng lín qiū。

自君之出矣四首

李贤(原德)

自君之出矣,屈指算途程。zì jūn zhī chū yǐ,qū zhǐ suàn tú chéng。
遥知霜降后,行李到边营。yáo zhī shuāng jiàng hòu,xíng lǐ dào biān yíng。