古诗词

雪诗

郑真

江海元正夜,乾坤四望迷。jiāng hǎi yuán zhèng yè,qián kūn sì wàng mí。
燕娱传跋烛,归步怯扶藜。yàn yú chuán bá zhú,guī bù qiè fú lí。
妙造归天巧,神功挟气机。miào zào guī tiān qiǎo,shén gōng xié qì jī。
六霙劳剪刻,万象豁端倪。liù yīng láo jiǎn kè,wàn xiàng huō duān ní。
奔迸星流急,娉婷羽舞低。bēn bèng xīng liú jí,pīng tíng yǔ wǔ dī。
飘飘虫扑纸,飒飒蟹循堤。piāo piāo chóng pū zhǐ,sà sà xiè xún dī。
掠面真疑絮,沾衣错认梨。lüè miàn zhēn yí xù,zhān yī cuò rèn lí。
串珠纷度隙,急响密通闺。chuàn zhū fēn dù xì,jí xiǎng mì tōng guī。
高塔撑孤笋,长桥偃素蜺。gāo tǎ chēng gū sǔn,zhǎng qiáo yǎn sù ní。
曲阿团作阵,深坞不成蹊。qū ā tuán zuò zhèn,shēn wù bù chéng qī。
战罢龙飞甲,朝回马印蹄。zhàn bà lóng fēi jiǎ,cháo huí mǎ yìn tí。
门深频吠犬,巷狭强堆猊。mén shēn pín fèi quǎn,xiàng xiá qiáng duī ní。
似箸冰悬瓦,如绅瀑下溪。shì zhù bīng xuán wǎ,rú shēn pù xià xī。
月鸾随渺渺,霜鹄共凄凄。yuè luán suí miǎo miǎo,shuāng gǔ gòng qī qī。
锦鲤深宜蛰,玄猿禁莫啼。jǐn lǐ shēn yí zhé,xuán yuán jìn mò tí。
余蝗应入地,倦鸟不成栖。yú huáng yīng rù dì,juàn niǎo bù chéng qī。
路滑愁穿屐,烟消怪湿烓。lù huá chóu chuān jī,yān xiāo guài shī wēi。
猎围劳镇将,樵担讶山妻。liè wéi láo zhèn jiāng,qiáo dān yà shān qī。
花褪梅留片,茅抽麦遍畦。huā tuì méi liú piàn,máo chōu mài biàn qí。
丰年云已兆,宝牒若为乩。fēng nián yún yǐ zhào,bǎo dié ruò wèi jī。
焦寝清酣熟,袁门矮屋凄。jiāo qǐn qīng hān shú,yuán mén ǎi wū qī。
王猷归剡水,李愬捷淮西。wáng yóu guī shàn shuǐ,lǐ sù jié huái xī。
宠幸皇舆出,悲凉使节携。chǒng xìng huáng yú chū,bēi liáng shǐ jié xié。
谪怜韩刺史,乐问党家姬。zhé lián hán cì shǐ,lè wèn dǎng jiā jī。
郢曲宫商叶,吴讴律吕齐。yǐng qū gōng shāng yè,wú ōu lǜ lǚ qí。
敢因梁苑赋,欲儗杜陵题。gǎn yīn liáng yuàn fù,yù nǐ dù líng tí。
宝瓮羔为酒,珍庖鹿进臡。bǎo wèng gāo wèi jiǔ,zhēn páo lù jìn ní。
醉乡穷缅邈,仙界许攀跻。zuì xiāng qióng miǎn miǎo,xiān jiè xǔ pān jī。
炉冷频然炭,衾孤急索绨。lú lěng pín rán tàn,qīn gū jí suǒ tí。
三山穷海岛,百尺上云梯。sān shān qióng hǎi dǎo,bǎi chǐ shàng yún tī。
鹤氅身如画,鱼篮手自提。hè chǎng shēn rú huà,yú lán shǒu zì tí。
阻程空望远,闭粜厌闻饥。zǔ chéng kōng wàng yuǎn,bì tiào yàn wén jī。
骨透清初爽,神融老未黧。gǔ tòu qīng chū shuǎng,shén róng lǎo wèi lí。
化银须秘术,斸玉恨深泥。huà yín xū mì shù,zhǔ yù hèn shēn ní。
阳德群瞻日,文明拱候奎。yáng dé qún zhān rì,wén míng gǒng hòu kuí。
赐钱覃府库,挟纩慰军黎。cì qián tán fǔ kù,xié kuàng wèi jūn lí。
占奏闻丹陛,恩流浃近畿。zhàn zòu wén dān bì,ēn liú jiā jìn jī。
周诗歌霢霂,万亩及耕犁。zhōu shī gē mài mù,wàn mǔ jí gēng lí。

郑真

明浙江鄞县人,字千之。洪武四年举人。官广信教授。治经学长于《春秋》。与兄郑驹、弟郑凤并以文学擅名。尝取诸家格言,著为集传集说集论。有《荥阳外史集》等。 郑真的作品>>

猜您喜欢

题方壶山水图

郑真

花草重重涧壑春,卜居只欲谢嚣尘。huā cǎo zhòng zhòng jiàn hè chūn,bo jū zhǐ yù xiè xiāo chén。
道逢谷口耕云客,莫是当年郑子真。dào féng gǔ kǒu gēng yún kè,mò shì dāng nián zhèng zi zhēn。

题方壶枯木图

郑真

石林苍竹蔼云烟,古木萧萧雨露边。shí lín cāng zhú ǎi yún yān,gǔ mù xiāo xiāo yǔ lù biān。
莫道散材无用处,藤萝何事苦相缠。mò dào sàn cái wú yòng chù,téng luó hé shì kǔ xiāng chán。

十二月初四日夜三更梦睡觉蛀齿脱落口占一绝今年五十七岁数其齿蛀时则二十有八年矣

郑真

当年两齿蛀成空,嗜啮翻嫌馔席丰。dāng nián liǎng chǐ zhù chéng kōng,shì niè fān xián zhuàn xí fēng。
谈笑尚怜唇舌在,可应开口不关风。tán xiào shàng lián chún shé zài,kě yīng kāi kǒu bù guān fēng。

题碧桃花画

郑真

春风满院碧桃开,不见瑶池阿母来。chūn fēng mǎn yuàn bì táo kāi,bù jiàn yáo chí ā mǔ lái。
一曲吹残双凤管,共谁歌笑倚楼台。yī qū chuī cán shuāng fèng guǎn,gòng shuí gē xiào yǐ lóu tái。

读东方翔传

郑真

幸应待诏上金门,宠赐煌煌奉至尊。xìng yīng dài zhào shàng jīn mén,chǒng cì huáng huáng fèng zhì zūn。
谐谑随时成讽谏,不知曲学有公孙。xié xuè suí shí chéng fěng jiàn,bù zhī qū xué yǒu gōng sūn。

读东方翔传

郑真

射覆悬知与易通,可应神妙在蓍筒。shè fù xuán zhī yǔ yì tōng,kě yīng shén miào zài shī tǒng。
天家亦有防闲术,不认龙蛇认守宫。tiān jiā yì yǒu fáng xián shù,bù rèn lóng shé rèn shǒu gōng。

读东方翔传

郑真

窭数分明是寄生,狋吽空复口相争。jù shù fēn míng shì jì shēng,yí hōng kōng fù kǒu xiāng zhēng。
奇言怪语何须数,千户犹能诧俗盲。qí yán guài yǔ hé xū shù,qiān hù yóu néng chà sú máng。

读东方翔传

郑真

主家谁敢侍私娱,董偃区区一贱夫。zhǔ jiā shuí gǎn shì sī yú,dǒng yǎn qū qū yī jiàn fū。
有罪已闻三可斩,霸陵会葬复何如。yǒu zuì yǐ wén sān kě zhǎn,bà líng huì zàng fù hé rú。

读东方翔传

郑真

不儒不老杂逢迎,殿上时时被宠荣。bù rú bù lǎo zá féng yíng,diàn shàng shí shí bèi chǒng róng。
可是茂陵新好尚,燕齐怪诞尽公卿。kě shì mào líng xīn hǎo shàng,yàn qí guài dàn jǐn gōng qīng。

题松柏图

郑真

山中长笑锦红开,风雪宁甘万壑哀。shān zhōng zhǎng xiào jǐn hóng kāi,fēng xuě níng gān wàn hè āi。
老我勿堪为柱石,般师斤斧不须来。lǎo wǒ wù kān wèi zhù shí,bān shī jīn fǔ bù xū lái。

玉山李道会颜则求着福庆观记以黄谷二十六咏见示用韵以寄

郑真

万山深处锦云堆,版筑新成玉帝台。wàn shān shēn chù jǐn yún duī,bǎn zhù xīn chéng yù dì tái。
绛阙诸真同宴喜,霓旌双引凤车来。jiàng quē zhū zhēn tóng yàn xǐ,ní jīng shuāng yǐn fèng chē lái。

玉山李道会颜则求着福庆观记以黄谷二十六咏见示用韵以寄

郑真

山势飞来似玉龙,曈昽海日上孤峰。shān shì fēi lái shì yù lóng,tóng lóng hǎi rì shàng gū fēng。
不须万丈云梯接,阊阖天门近九重。bù xū wàn zhàng yún tī jiē,chāng hé tiān mén jìn jiǔ zhòng。

玉山李道会颜则求着福庆观记以黄谷二十六咏见示用韵以寄

郑真

路转溪湾山更幽,也知天意恊人谋。lù zhuǎn xī wān shān gèng yōu,yě zhī tiān yì xié rén móu。
仙家剩有沧洲趣,画壁须烦顾虎头。xiān jiā shèng yǒu cāng zhōu qù,huà bì xū fán gù hǔ tóu。

玉山李道会颜则求着福庆观记以黄谷二十六咏见示用韵以寄

郑真

世界流年一掷梭,月凉踏踏听空歌。shì jiè liú nián yī zhì suō,yuè liáng tà tà tīng kōng gē。
濠梁往日曾相见,认得篮仙唤采和。háo liáng wǎng rì céng xiāng jiàn,rèn dé lán xiān huàn cǎi hé。

玉山李道会颜则求着福庆观记以黄谷二十六咏见示用韵以寄

郑真

玄谷长城别有基,要知清净妙无为。xuán gǔ zhǎng chéng bié yǒu jī,yào zhī qīng jìng miào wú wèi。
玉房坐守金丹熟,记取人间子午时。yù fáng zuò shǒu jīn dān shú,jì qǔ rén jiān zi wǔ shí。