古诗词

日食诗

郑真

辛丑四月朔,日有食之既。xīn chǒu sì yuè shuò,rì yǒu shí zhī jì。
氛祲烟云相荡摩,天地山川忽蒙翳。fēn jìn yān yún xiāng dàng mó,tiān dì shān chuān hū méng yì。
省垣大臣威令传,从官车马成纷然。shěng yuán dà chén wēi lìng chuán,cóng guān chē mǎ chéng fēn rán。
正笏峨冠向玉阙,瓣香百拜哀吁天。zhèng hù é guān xiàng yù quē,bàn xiāng bǎi bài āi xū tiān。
啬夫奔驰庶人走,叫啸讴呼亦良久。sè fū bēn chí shù rén zǒu,jiào xiào ōu hū yì liáng jiǔ。
路途错莫若半夜,仰见明星大于斗。lù tú cuò mò ruò bàn yè,yǎng jiàn míng xīng dà yú dòu。
城中编户百万家,喧阗金鼓纷相挝。chéng zhōng biān hù bǎi wàn jiā,xuān tián jīn gǔ fēn xiāng wō。
何物妖虫肆吞啮,奋戈我欲凌云霞。hé wù yāo chóng sì tūn niè,fèn gē wǒ yù líng yún xiá。
人言七政失躔度,历家推演错昏暮。rén yán qī zhèng shī chán dù,lì jiā tuī yǎn cuò hūn mù。
清台路阻兵革深,万里不闻传救护。qīng tái lù zǔ bīng gé shēn,wàn lǐ bù wén chuán jiù hù。
须臾争讶红光还,将相公侯开笑颜。xū yú zhēng yà hóng guāng hái,jiāng xiāng gōng hóu kāi xiào yán。
羲和重整六龙辔,夕阳倒景明西山。xī hé zhòng zhěng liù lóng pèi,xī yáng dào jǐng míng xī shān。
我年三十诚罕见,忧国忧家心恋恋。wǒ nián sān shí chéng hǎn jiàn,yōu guó yōu jiā xīn liàn liàn。
九重神圣正当阳,天象何为召斯变。jiǔ zhòng shén shèng zhèng dāng yáng,tiān xiàng hé wèi zhào sī biàn。
举头问天天不言,人事只今殊可怜。jǔ tóu wèn tiān tiān bù yán,rén shì zhǐ jīn shū kě lián。
圣笔昭然示训戒,春秋二百四十年。shèng bǐ zhāo rán shì xùn jiè,chūn qiū èr bǎi sì shí nián。

郑真

明浙江鄞县人,字千之。洪武四年举人。官广信教授。治经学长于《春秋》。与兄郑驹、弟郑凤并以文学擅名。尝取诸家格言,著为集传集说集论。有《荥阳外史集》等。 郑真的作品>>

猜您喜欢

寄汴韩豫斋

郑真

秋风悄悄动荒埃,篱下黄花菊又开。qiū fēng qiāo qiāo dòng huāng āi,lí xià huáng huā jú yòu kāi。
试问城头双过雁,中原何日定归来。shì wèn chéng tóu shuāng guò yàn,zhōng yuán hé rì dìng guī lái。

题孔雀图

郑真

石根苍竹净晖晖,暖翠翻花遍羽衣。shí gēn cāng zhú jìng huī huī,nuǎn cuì fān huā biàn yǔ yī。
见说上林春似海,乘风好与凤凰飞。jiàn shuō shàng lín chūn shì hǎi,chéng fēng hǎo yǔ fèng huáng fēi。

腊月夜读袁文清公集口占二绝

郑真

万年倾泻似悬河,传出人间不厌多。wàn nián qīng xiè shì xuán hé,chuán chū rén jiān bù yàn duō。
奎阁春明天语笑,词臣喜得似东坡。kuí gé chūn míng tiān yǔ xiào,cí chén xǐ dé shì dōng pō。

腊月夜读袁文清公集口占二绝

郑真

夜月分明在树杪,西川故老许神交。yè yuè fēn míng zài shù miǎo,xī chuān gù lǎo xǔ shén jiāo。
文章可是传衣钵,风雪寒窗记手抄。wén zhāng kě shì chuán yī bō,fēng xuě hán chuāng jì shǒu chāo。

得家书忆儿复升

郑真

小儿遗毒痛难胜,苦道爹爹唤不应。xiǎo ér yí dú tòng nán shèng,kǔ dào diē diē huàn bù yīng。
我实怜渠那得去,淮山深夜对孤灯。wǒ shí lián qú nà dé qù,huái shān shēn yè duì gū dēng。

送蒋仲原官府谷

郑真

长城万里控延安,饮马泉腥夜月寒。zhǎng chéng wàn lǐ kòng yán ān,yǐn mǎ quán xīng yè yuè hán。
山县休衙人事少,旧时经略许谁看。shān xiàn xiū yá rén shì shǎo,jiù shí jīng lüè xǔ shuí kàn。

送蒋仲原官府谷

郑真

云屯万灶玉骢嘶,斜日青山听鼓鼙。yún tún wàn zào yù cōng sī,xié rì qīng shān tīng gǔ pí。
落木秋高边地远,却怜枳棘凤鸾栖。luò mù qiū gāo biān dì yuǎn,què lián zhǐ jí fèng luán qī。

题水仙

郑真

湘江仙子佩珊珊,罗袜凌波翠袖寒。xiāng jiāng xiān zi pèi shān shān,luó wà líng bō cuì xiù hán。
目断楚云归未得,岁阑冰雪两相看。mù duàn chǔ yún guī wèi dé,suì lán bīng xuě liǎng xiāng kàn。

题萱花图赠胡伯霖

郑真

翠筳金萼正重重,堂下佳儿舞袖红。cuì tíng jīn è zhèng zhòng zhòng,táng xià jiā ér wǔ xiù hóng。
鹤发双亲同一笑,只须长日倚熏风。hè fā shuāng qīn tóng yī xiào,zhǐ xū zhǎng rì yǐ xūn fēng。

题萱花图赠胡伯霖

郑真

淮南千里见萱花,一寸芳心未有涯。huái nán qiān lǐ jiàn xuān huā,yī cùn fāng xīn wèi yǒu yá。
见说北堂人不老,归来须作画图夸。jiàn shuō běi táng rén bù lǎo,guī lái xū zuò huà tú kuā。

用韵答夏威原绝句十首

郑真

九重天子正兴文,多士趋朝日见亲。jiǔ zhòng tiān zi zhèng xīng wén,duō shì qū cháo rì jiàn qīn。
谩说黄公华胄在,商山重认采芝人。mán shuō huáng gōng huá zhòu zài,shāng shān zhòng rèn cǎi zhī rén。

用韵答夏威原绝句十首

郑真

堂前衣舞锦成文,捧檄由来只为亲。táng qián yī wǔ jǐn chéng wén,pěng xí yóu lái zhǐ wèi qīn。
督府斋坛森将钺,幕中掌记数斯人。dū fǔ zhāi tán sēn jiāng yuè,mù zhōng zhǎng jì shù sī rén。

用韵答夏威原绝句十首

郑真

锦绣曾夸纸上文,西风淮海见情亲。jǐn xiù céng kuā zhǐ shàng wén,xī fēng huái hǎi jiàn qíng qīn。
京华咫尺云霄近,矫首金门献赋人。jīng huá zhǐ chǐ yún xiāo jìn,jiǎo shǒu jīn mén xiàn fù rén。

用韵答夏威原绝句十首

郑真

淮山掌教愧斯文,夜榻曾论肺腑亲。huái shān zhǎng jiào kuì sī wén,yè tà céng lùn fèi fǔ qīn。
湖海不知台阁事,升平草颂岂无人。hú hǎi bù zhī tái gé shì,shēng píng cǎo sòng qǐ wú rén。

用韵答夏威原绝句十首

郑真

濠上波生五色文,纷纷鱼鸟独相亲。háo shàng bō shēng wǔ sè wén,fēn fēn yú niǎo dú xiāng qīn。
却怜流俗相嗤黠,空作乡闱第一人。què lián liú sú xiāng chī xiá,kōng zuò xiāng wéi dì yī rén。