古诗词

对明篇

徐渭

四明山,高万丈。sì míng shān,gāo wàn zhàng。
南为姚邑面前屏,北即新昌后门障。nán wèi yáo yì miàn qián píng,běi jí xīn chāng hòu mén zhàng。
新昌有客身姓吕,要与此山约为主。xīn chāng yǒu kè shēn xìng lǚ,yào yǔ cǐ shān yuē wèi zhǔ。
尺素冯将一穴通,屋后安窗小如许。chǐ sù féng jiāng yī xué tōng,wū hòu ān chuāng xiǎo rú xǔ。
窗中有时飒风雨,说是山灵教送与。chuāng zhōng yǒu shí sà fēng yǔ,shuō shì shān líng jiào sòng yǔ。
夜来猛虎啸一声,雄心枕畔风吹去。yè lái měng hǔ xiào yī shēng,xióng xīn zhěn pàn fēng chuī qù。
长安花枝高入天,金陵有酒多如泉。zhǎng ān huā zhī gāo rù tiān,jīn líng yǒu jiǔ duō rú quán。
花留酒劝不肯住,归来只爱窗中眠。huā liú jiǔ quàn bù kěn zhù,guī lái zhǐ ài chuāng zhōng mián。
窗中有书积万卷,书书尽是山灵管。chuāng zhōng yǒu shū jī wàn juǎn,shū shū jǐn shì shān líng guǎn。
有才无命不干时,亦对山灵同一莞。yǒu cái wú mìng bù gàn shí,yì duì shān líng tóng yī guǎn。
闻道去年醉采石,醉去狂来呼李白。wén dào qù nián zuì cǎi shí,zuì qù kuáng lái hū lǐ bái。
散发题书万竹中,腾身舞剑青天侧。sàn fā tí shū wàn zhú zhōng,téng shēn wǔ jiàn qīng tiān cè。
此时山灵失主人,自骑青虎寻复寻。cǐ shí shān líng shī zhǔ rén,zì qí qīng hǔ xún fù xún。
肉眼那知神道至,主人自识交亲临。ròu yǎn nà zhī shén dào zhì,zhǔ rén zì shí jiāo qīn lín。
朅来笔端自有神,横开醉眼双作嗔。qiè lái bǐ duān zì yǒu shén,héng kāi zuì yǎn shuāng zuò chēn。
此时墨雨添江水,此际诗花弄莫春。cǐ shí mò yǔ tiān jiāng shuǐ,cǐ jì shī huā nòng mò chūn。
莫春江水渺无边,射策封书复几年。mò chūn jiāng shuǐ miǎo wú biān,shè cè fēng shū fù jǐ nián。
明珠不遇贾胡识,宝剑难酬夜色鲜。míng zhū bù yù jiǎ hú shí,bǎo jiàn nán chóu yè sè xiān。
诙谐汉庭方朔老,如闻永谢长安道。huī xié hàn tíng fāng shuò lǎo,rú wén yǒng xiè zhǎng ān dào。
况我今为抱拲人,虮虱移家宫絮袄。kuàng wǒ jīn wèi bào gǒng rén,jǐ shī yí jiā gōng xù ǎo。
两人曾作青春身,当时同说不同贫。liǎng rén céng zuò qīng chūn shēn,dāng shí tóng shuō bù tóng pín。
君今幸不为樊鹿,亦似蛟蟠不得申。jūn jīn xìng bù wèi fán lù,yì shì jiāo pán bù dé shēn。
莲花之峰亦佳丽,君胡中道相捐弃。lián huā zhī fēng yì jiā lì,jūn hú zhōng dào xiāng juān qì。
邀我题诗对四明,我自贪君百壶旨。yāo wǒ tí shī duì sì míng,wǒ zì tān jūn bǎi hú zhǐ。
只恐莲花嗔,四明喜,我亦付之一醉矣。zhǐ kǒng lián huā chēn,sì míng xǐ,wǒ yì fù zhī yī zuì yǐ。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

贺新郎·继闻廷对之捷复制一阕

徐渭

真圣主龙目。zhēn shèng zhǔ lóng mù。
握新符、策士临轩,两科收录。wò xīn fú cè shì lín xuān,liǎng kē shōu lù。
暗卜今年谁最好,刚得齐贤名族。àn bo jīn nián shuí zuì hǎo,gāng dé qí xián míng zú。
亲认取、青宫叮嘱。qīn rèn qǔ qīng gōng dīng zhǔ。
今日马蹄催宴去,记官袍、有领偏深绿。jīn rì mǎ tí cuī yàn qù,jì guān páo yǒu lǐng piān shēn lǜ。
特赐与,浇?醁。tè cì yǔ,jiāo lù。
男儿到此平生足。nán ér dào cǐ píng shēng zú。
却惹起、愁人一醉,消他万斛。què rě qǐ chóu rén yī zuì,xiāo tā wàn hú。
手取尘冠弹欲碎,不为要君推毂。shǒu qǔ chén guān dàn yù suì,bù wèi yào jūn tuī gǔ。
正沉吟、断虹生北。zhèng chén yín duàn hóng shēng běi。
却似有情相照映,奈无言、难与传心腹。què shì yǒu qíng xiāng zhào yìng,nài wú yán nán yǔ chuán xīn fù。
几时更,谈夜烛。jǐ shí gèng,tán yè zhú。

出塞

徐渭

汉将去堂堂,边尘靖不扬。hàn jiāng qù táng táng,biān chén jìng bù yáng。
雪沈荒漠暗,沙揽塞风黄。xuě shěn huāng mò àn,shā lǎn sāi fēng huáng。
虏帐朝依水,胡酋夜进觞。lǔ zhàng cháo yī shuǐ,hú qiú yè jìn shāng。
舞儿回袖窄,无奈紫貂香。wǔ ér huí xiù zhǎi,wú nài zǐ diāo xiāng。

琉球刀

徐渭

客将刀出市,云是大琉球。kè jiāng dāo chū shì,yún shì dà liú qiú。
海泛防龙合,天阴听鬼愁。hǎi fàn fáng lóng hé,tiān yīn tīng guǐ chóu。
挥空霜欲落,脱匣水堪抽。huī kōng shuāng yù luò,tuō xiá shuǐ kān chōu。
万里烽烟地,随身去莫留。wàn lǐ fēng yān dì,suí shēn qù mò liú。

琉球刀

徐渭

单刀新试舞,双剑旧能轮。dān dāo xīn shì wǔ,shuāng jiàn jiù néng lún。
雨过腥闻血,风旋雪裹身。yǔ guò xīng wén xuè,fēng xuán xuě guǒ shēn。
对镮归思动,挂壁蒯缑尘。duì huán guī sī dòng,guà bì kuǎi gōu chén。
醉后时横看,终当赠与人。zuì hòu shí héng kàn,zhōng dāng zèng yǔ rén。

西北

徐渭

西北谁家妇,雄才似木兰。xī běi shuí jiā fù,xióng cái shì mù lán。
一朝驰大道,几日隘长安。yī cháo chí dà dào,jǐ rì ài zhǎng ān。
红失裙藏镫,尘生袜打鞍。hóng shī qún cáng dèng,chén shēng wà dǎ ān。
当垆无不可,转战谅非难。dāng lú wú bù kě,zhuǎn zhàn liàng fēi nán。

西北

徐渭

金鞍七宝欹,玉手控青丝。jīn ān qī bǎo yī,yù shǒu kòng qīng sī。
人马才相得,风云气本奇。rén mǎ cái xiāng dé,fēng yún qì běn qí。
势轻香易堕,样巧影难为。shì qīng xiāng yì duò,yàng qiǎo yǐng nán wèi。
驰罢雄心在,何曾敛翠眉。chí bà xióng xīn zài,hé céng liǎn cuì méi。

西北

徐渭

尺锦即成装,当眉绾结方。chǐ jǐn jí chéng zhuāng,dāng méi wǎn jié fāng。
须臾撒身手,驰骤蹴风霜。xū yú sā shēn shǒu,chí zhòu cù fēng shuāng。
檐影千门乱,街心一带长。yán yǐng qiān mén luàn,jiē xīn yī dài zhǎng。
忽逢游冶子,系马问家乡。hū féng yóu yě zi,xì mǎ wèn jiā xiāng。

桃花堤上看美人走马

徐渭

一镜围湖水,千峰绕梵宫。yī jìng wéi hú shuǐ,qiān fēng rào fàn gōng。
大娘回剑器,小伎落惊鸿。dà niáng huí jiàn qì,xiǎo jì luò jīng hóng。
影深穿柳日,蹄响带花风。yǐng shēn chuān liǔ rì,tí xiǎng dài huā fēng。
望断梨腮粉,红尘一道中。wàng duàn lí sāi fěn,hóng chén yī dào zhōng。

春日过宋诸陵

徐渭

稿葬未须怜,生时巳播迁。gǎo zàng wèi xū lián,shēng shí sì bō qiān。
威仪非旧典,世代是何年。wēi yí fēi jiù diǎn,shì dài shì hé nián。
过客悲山鸟,王孙种墓田。guò kè bēi shān niǎo,wáng sūn zhǒng mù tián。
回看陇头树,似接汴京烟。huí kàn lǒng tóu shù,shì jiē biàn jīng yān。

春日过宋诸陵

徐渭

落日愁山鬼,寒泉锁殡宫。luò rì chóu shān guǐ,hán quán suǒ bìn gōng。
魂犹惊铁骑,人自哭遗弓。hún yóu jīng tiě qí,rén zì kū yí gōng。
白骨夜半语,诸臣地下逢。bái gǔ yè bàn yǔ,zhū chén dì xià féng。
如闻穆陵道,当日悔和戎。rú wén mù líng dào,dāng rì huǐ hé róng。

孟后怨

徐渭

福薄姑言信,君难国事非。fú báo gū yán xìn,jūn nán guó shì fēi。
官家俨平昔,贱妾独何依。guān jiā yǎn píng xī,jiàn qiè dú hé yī。
汴水千秋逝,山花几度稀。biàn shuǐ qiān qiū shì,shān huā jǐ dù xī。
还怜先帝宠,夜夜月中归。hái lián xiān dì chǒng,yè yè yuè zhōng guī。

竹月篇为易道士赋

徐渭

修竹隐丹扉,萧萧映月微。xiū zhú yǐn dān fēi,xiāo xiāo yìng yuè wēi。
林稠光不碍,叶动白俱飞。lín chóu guāng bù ài,yè dòng bái jù fēi。
制鼎看圆魄,裁箫度羽衣。zhì dǐng kàn yuán pò,cái xiāo dù yǔ yī。
翻经清夜永,犹带露华归。fān jīng qīng yè yǒng,yóu dài lù huá guī。

寄尚宾因借石磬

徐渭

南明栖息久,凡著几何书。nán míng qī xī jiǔ,fán zhù jǐ hé shū。
夜峡月生石,朝窗云入疏。yè xiá yuè shēng shí,cháo chuāng yún rù shū。
特悬孤磬在,时扣万山虚。tè xuán gū qìng zài,shí kòu wàn shān xū。
自笑耽清物,持来一借予。zì xiào dān qīng wù,chí lái yī jiè yǔ。

宛转词

徐渭

宛转一臂断,流落二乔轻。wǎn zhuǎn yī bì duàn,liú luò èr qiáo qīng。
覆水巳无及,通家如有情。fù shuǐ sì wú jí,tōng jiā rú yǒu qíng。
归来妆粉暗,啼罢泪痕清。guī lái zhuāng fěn àn,tí bà lèi hén qīng。
莫道红裙怯,官家盛甲兵。mò dào hóng qún qiè,guān jiā shèng jiǎ bīng。

湖严氏有二女其翁以长者许渭继室渭自愆盟顷闻为海寇断其翁臂二女俱被执旋复放还便巳作宛转词怜之后知其长女被执时即自奋堕桥死幼女放还亦死因复赋此宛转词中覆水句正悔愆盟也

徐渭

讶道自愆盟,天成烈女名。yà dào zì qiān méng,tiān chéng liè nǚ míng。
生前既无分,死后空馀情。shēng qián jì wú fēn,sǐ hòu kōng yú qíng。
粉化应成碧,神寒俨若生。fěn huà yīng chéng bì,shén hán yǎn ruò shēng。
试看桥上月,几夜下波明。shì kàn qiáo shàng yuè,jǐ yè xià bō míng。
14801234567»