古诗词

对明篇

徐渭

四明山,高万丈。sì míng shān,gāo wàn zhàng。
南为姚邑面前屏,北即新昌后门障。nán wèi yáo yì miàn qián píng,běi jí xīn chāng hòu mén zhàng。
新昌有客身姓吕,要与此山约为主。xīn chāng yǒu kè shēn xìng lǚ,yào yǔ cǐ shān yuē wèi zhǔ。
尺素冯将一穴通,屋后安窗小如许。chǐ sù féng jiāng yī xué tōng,wū hòu ān chuāng xiǎo rú xǔ。
窗中有时飒风雨,说是山灵教送与。chuāng zhōng yǒu shí sà fēng yǔ,shuō shì shān líng jiào sòng yǔ。
夜来猛虎啸一声,雄心枕畔风吹去。yè lái měng hǔ xiào yī shēng,xióng xīn zhěn pàn fēng chuī qù。
长安花枝高入天,金陵有酒多如泉。zhǎng ān huā zhī gāo rù tiān,jīn líng yǒu jiǔ duō rú quán。
花留酒劝不肯住,归来只爱窗中眠。huā liú jiǔ quàn bù kěn zhù,guī lái zhǐ ài chuāng zhōng mián。
窗中有书积万卷,书书尽是山灵管。chuāng zhōng yǒu shū jī wàn juǎn,shū shū jǐn shì shān líng guǎn。
有才无命不干时,亦对山灵同一莞。yǒu cái wú mìng bù gàn shí,yì duì shān líng tóng yī guǎn。
闻道去年醉采石,醉去狂来呼李白。wén dào qù nián zuì cǎi shí,zuì qù kuáng lái hū lǐ bái。
散发题书万竹中,腾身舞剑青天侧。sàn fā tí shū wàn zhú zhōng,téng shēn wǔ jiàn qīng tiān cè。
此时山灵失主人,自骑青虎寻复寻。cǐ shí shān líng shī zhǔ rén,zì qí qīng hǔ xún fù xún。
肉眼那知神道至,主人自识交亲临。ròu yǎn nà zhī shén dào zhì,zhǔ rén zì shí jiāo qīn lín。
朅来笔端自有神,横开醉眼双作嗔。qiè lái bǐ duān zì yǒu shén,héng kāi zuì yǎn shuāng zuò chēn。
此时墨雨添江水,此际诗花弄莫春。cǐ shí mò yǔ tiān jiāng shuǐ,cǐ jì shī huā nòng mò chūn。
莫春江水渺无边,射策封书复几年。mò chūn jiāng shuǐ miǎo wú biān,shè cè fēng shū fù jǐ nián。
明珠不遇贾胡识,宝剑难酬夜色鲜。míng zhū bù yù jiǎ hú shí,bǎo jiàn nán chóu yè sè xiān。
诙谐汉庭方朔老,如闻永谢长安道。huī xié hàn tíng fāng shuò lǎo,rú wén yǒng xiè zhǎng ān dào。
况我今为抱拲人,虮虱移家宫絮袄。kuàng wǒ jīn wèi bào gǒng rén,jǐ shī yí jiā gōng xù ǎo。
两人曾作青春身,当时同说不同贫。liǎng rén céng zuò qīng chūn shēn,dāng shí tóng shuō bù tóng pín。
君今幸不为樊鹿,亦似蛟蟠不得申。jūn jīn xìng bù wèi fán lù,yì shì jiāo pán bù dé shēn。
莲花之峰亦佳丽,君胡中道相捐弃。lián huā zhī fēng yì jiā lì,jūn hú zhōng dào xiāng juān qì。
邀我题诗对四明,我自贪君百壶旨。yāo wǒ tí shī duì sì míng,wǒ zì tān jūn bǎi hú zhǐ。
只恐莲花嗔,四明喜,我亦付之一醉矣。zhǐ kǒng lián huā chēn,sì míng xǐ,wǒ yì fù zhī yī zuì yǐ。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

咏画四首春

徐渭

春娇最何物,桃花与杨柳。chūn jiāo zuì hé wù,táo huā yǔ yáng liǔ。
惹侬或有诗,市远那得酒。rě nóng huò yǒu shī,shì yuǎn nà dé jiǔ。

咏画四首春

徐渭

城市或嚣炎,在野心不热。chéng shì huò xiāo yán,zài yě xīn bù rè。
意欲施茶汤,行人他处渴。yì yù shī chá tāng,xíng rén tā chù kě。

咏画四首春

徐渭

何处住高人,低茅水上贴。hé chù zhù gāo rén,dī máo shuǐ shàng tiē。
江阔杳难寻,过客指红叶。jiāng kuò yǎo nán xún,guò kè zhǐ hóng yè。

咏画四首春

徐渭

梅花一万梢,红寺五十里。méi huā yī wàn shāo,hóng sì wǔ shí lǐ。
天晚不到门,雪深没驴耳。tiān wǎn bù dào mén,xuě shēn méi lǘ ěr。

江船一老看雁群初起

徐渭

警雁避罗舠,江长起未高。jǐng yàn bì luó dāo,jiāng zhǎng qǐ wèi gāo。
眼?一饷后,看到入云梢。yǎn pīn yī xiǎng hòu,kàn dào rù yún shāo。

似赤壁游

徐渭

一艇泛三人,多疑游赤壁。yī tǐng fàn sān rén,duō yí yóu chì bì。
无处少江山,但无此好客。wú chù shǎo jiāng shān,dàn wú cǐ hǎo kè。

石榴

徐渭

闺染趋花色,衫裙尚正红。guī rǎn qū huā sè,shān qún shàng zhèng hóng。
近娇瓜子茜,贱杀石榴浓。jìn jiāo guā zi qiàn,jiàn shā shí liú nóng。

竹染绿色

徐渭

我亦狂涂竹,翻飞水墨梢。wǒ yì kuáng tú zhú,fān fēi shuǐ mò shāo。
不能将石绿,细写鹦哥毛。bù néng jiāng shí lǜ,xì xiě yīng gē máo。

对岸观崖大瀑

徐渭

瀑布挂江北,望者江南猜。pù bù guà jiāng běi,wàng zhě jiāng nán cāi。
雪花那不到,霹雳过江来。xuě huā nà bù dào,pī lì guò jiāng lái。

独钓寒江

徐渭

大海有鲸鱼,五岳其鼻额。dà hǎi yǒu jīng yú,wǔ yuè qí bí é。
任公钓不来,烦尔一丝雪。rèn gōng diào bù lái,fán ěr yī sī xuě。

阅书者倚老树

徐渭

尔自作蠹鱼,我不阅一字。ěr zì zuò dù yú,wǒ bù yuè yī zì。
逢著好树根,抱著枕头睡。féng zhù hǎo shù gēn,bào zhù zhěn tóu shuì。

雪景

徐渭

此际山阴道,啼惟有莫鸦。cǐ jì shān yīn dào,tí wéi yǒu mò yā。
万山无寸碧,何处认梅花。wàn shān wú cùn bì,hé chù rèn méi huā。

浸水梅花

徐渭

梅花浸水处,无影但涵痕。méi huā jìn shuǐ chù,wú yǐng dàn hán hén。
虽能避雪偃,恐未免鱼吞。suī néng bì xuě yǎn,kǒng wèi miǎn yú tūn。

玉簪

徐渭

洛浦惊鸿别,高唐暮雨归。luò pǔ jīng hóng bié,gāo táng mù yǔ guī。
玉簪如有意,烛灭挂罗衣。yù zān rú yǒu yì,zhú miè guà luó yī。

玉簪

徐渭

黄鸟小囱幽,狂挥墨欲流。huáng niǎo xiǎo cōng yōu,kuáng huī mò yù liú。
丽人鸦髻上,五寸玉搔头。lì rén yā jì shàng,wǔ cùn yù sāo tóu。