古诗词

对明篇

徐渭

四明山,高万丈。sì míng shān,gāo wàn zhàng。
南为姚邑面前屏,北即新昌后门障。nán wèi yáo yì miàn qián píng,běi jí xīn chāng hòu mén zhàng。
新昌有客身姓吕,要与此山约为主。xīn chāng yǒu kè shēn xìng lǚ,yào yǔ cǐ shān yuē wèi zhǔ。
尺素冯将一穴通,屋后安窗小如许。chǐ sù féng jiāng yī xué tōng,wū hòu ān chuāng xiǎo rú xǔ。
窗中有时飒风雨,说是山灵教送与。chuāng zhōng yǒu shí sà fēng yǔ,shuō shì shān líng jiào sòng yǔ。
夜来猛虎啸一声,雄心枕畔风吹去。yè lái měng hǔ xiào yī shēng,xióng xīn zhěn pàn fēng chuī qù。
长安花枝高入天,金陵有酒多如泉。zhǎng ān huā zhī gāo rù tiān,jīn líng yǒu jiǔ duō rú quán。
花留酒劝不肯住,归来只爱窗中眠。huā liú jiǔ quàn bù kěn zhù,guī lái zhǐ ài chuāng zhōng mián。
窗中有书积万卷,书书尽是山灵管。chuāng zhōng yǒu shū jī wàn juǎn,shū shū jǐn shì shān líng guǎn。
有才无命不干时,亦对山灵同一莞。yǒu cái wú mìng bù gàn shí,yì duì shān líng tóng yī guǎn。
闻道去年醉采石,醉去狂来呼李白。wén dào qù nián zuì cǎi shí,zuì qù kuáng lái hū lǐ bái。
散发题书万竹中,腾身舞剑青天侧。sàn fā tí shū wàn zhú zhōng,téng shēn wǔ jiàn qīng tiān cè。
此时山灵失主人,自骑青虎寻复寻。cǐ shí shān líng shī zhǔ rén,zì qí qīng hǔ xún fù xún。
肉眼那知神道至,主人自识交亲临。ròu yǎn nà zhī shén dào zhì,zhǔ rén zì shí jiāo qīn lín。
朅来笔端自有神,横开醉眼双作嗔。qiè lái bǐ duān zì yǒu shén,héng kāi zuì yǎn shuāng zuò chēn。
此时墨雨添江水,此际诗花弄莫春。cǐ shí mò yǔ tiān jiāng shuǐ,cǐ jì shī huā nòng mò chūn。
莫春江水渺无边,射策封书复几年。mò chūn jiāng shuǐ miǎo wú biān,shè cè fēng shū fù jǐ nián。
明珠不遇贾胡识,宝剑难酬夜色鲜。míng zhū bù yù jiǎ hú shí,bǎo jiàn nán chóu yè sè xiān。
诙谐汉庭方朔老,如闻永谢长安道。huī xié hàn tíng fāng shuò lǎo,rú wén yǒng xiè zhǎng ān dào。
况我今为抱拲人,虮虱移家宫絮袄。kuàng wǒ jīn wèi bào gǒng rén,jǐ shī yí jiā gōng xù ǎo。
两人曾作青春身,当时同说不同贫。liǎng rén céng zuò qīng chūn shēn,dāng shí tóng shuō bù tóng pín。
君今幸不为樊鹿,亦似蛟蟠不得申。jūn jīn xìng bù wèi fán lù,yì shì jiāo pán bù dé shēn。
莲花之峰亦佳丽,君胡中道相捐弃。lián huā zhī fēng yì jiā lì,jūn hú zhōng dào xiāng juān qì。
邀我题诗对四明,我自贪君百壶旨。yāo wǒ tí shī duì sì míng,wǒ zì tān jūn bǎi hú zhǐ。
只恐莲花嗔,四明喜,我亦付之一醉矣。zhǐ kǒng lián huā chēn,sì míng xǐ,wǒ yì fù zhī yī zuì yǐ。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

武林馆中与徐仁卿同宿因赠三首

徐渭

长说边关好试材,幕中进止自须裁。zhǎng shuō biān guān hǎo shì cái,mù zhōng jìn zhǐ zì xū cái。
连宵一骑重围里,不见钧州王秀才。lián xiāo yī qí zhòng wéi lǐ,bù jiàn jūn zhōu wáng xiù cái。

上谷歌四首其二

徐渭

遥忆前朝己巳年,六龙此去未南旋。yáo yì qián cháo jǐ sì nián,liù lóng cǐ qù wèi nán xuán。
黑云敢作军中孽,莫怪区区一也先。hēi yún gǎn zuò jūn zhōng niè,mò guài qū qū yī yě xiān。

琉璃河

徐渭

水怪从来畏铁腥,十寻铁棒压流横。shuǐ guài cóng lái wèi tiě xīng,shí xún tiě bàng yā liú héng。
风雷自古无回避,也截蛟龙别处行。fēng léi zì gǔ wú huí bì,yě jié jiāo lóng bié chù xíng。

边词十三首

徐渭

沙门有姊陷胡娃,马市新开喜到家。shā mén yǒu zǐ xiàn hú wá,mǎ shì xīn kāi xǐ dào jiā。
哭向南坡毡帐里,领将儿女拜袈裟。kū xiàng nán pō zhān zhàng lǐ,lǐng jiāng ér nǚ bài jiā shā。

边词十三首

徐渭

汉军争看绣裲裆,十万弯弧一女郎。hàn jūn zhēng kàn xiù liǎng dāng,shí wàn wān hú yī nǚ láng。
唤起木兰亲与较,看他用箭是谁长。huàn qǐ mù lán qīn yǔ jiào,kàn tā yòng jiàn shì shuí zhǎng。

边词十三首

徐渭

长缨办取锁娇娆,马上纤腰恐不牢。zhǎng yīng bàn qǔ suǒ jiāo ráo,mǎ shàng xiān yāo kǒng bù láo。
好把鸳鸯靴上脑,倩谁双缚马鞍鞒。hǎo bǎ yuān yāng xuē shàng nǎo,qiàn shuí shuāng fù mǎ ān qiáo。

扇图

徐渭

渺渺平沙四望通,天涯双树立秋风。miǎo miǎo píng shā sì wàng tōng,tiān yá shuāng shù lì qiū fēng。
画工不解寒鸦意,写入隋堤绿柳中。huà gōng bù jiě hán yā yì,xiě rù suí dī lǜ liǔ zhōng。

赠吕山人

徐渭

西陵渡头秋水寒,年年岁岁走儒冠。xī líng dù tóu qiū shuǐ hán,nián nián suì suì zǒu rú guān。
不知天姥山中客,十载关门傲长官。bù zhī tiān lǎo shān zhōng kè,shí zài guān mén ào zhǎng guān。

龛山凯歌

徐渭

县尉卑官禄米微,教辞黄绶著戎衣。xiàn wèi bēi guān lù mǐ wēi,jiào cí huáng shòu zhù róng yī。
贼中何事先寒胆,海上连年数破围。zéi zhōng hé shì xiān hán dǎn,hǎi shàng lián nián shù pò wéi。

龛山凯歌

徐渭

短剑随枪暮合围,寒风吹血著人飞。duǎn jiàn suí qiāng mù hé wéi,hán fēng chuī xuè zhù rén fēi。
朝来边土看归骑,一片红冰冷铁衣。cháo lái biān tǔ kàn guī qí,yī piàn hóng bīng lěng tiě yī。

龛山凯歌

徐渭

红油画戟碧山坳,金镞无光入土消。hóng yóu huà jǐ bì shān ào,jīn zú wú guāng rù tǔ xiāo。
冷雨凄风秋几度,定谁拾得话今朝。lěng yǔ qī fēng qiū jǐ dù,dìng shuí shí dé huà jīn cháo。

龛山凯歌

徐渭

无首有身只自猜,左啼魂魄右啼骸。wú shǒu yǒu shēn zhǐ zì cāi,zuǒ tí hún pò yòu tí hái。
冯将老译传番语,此地他生敢再来。féng jiāng lǎo yì chuán fān yǔ,cǐ dì tā shēng gǎn zài lái。

龛山凯歌

徐渭

旗裹金疮碎朔风,军中吮卒有吴公。qí guǒ jīn chuāng suì shuò fēng,jūn zhōng shǔn zú yǒu wú gōng。
更教厮养眠营灶,自向霜槽喂铁骢。gèng jiào sī yǎng mián yíng zào,zì xiàng shuāng cáo wèi tiě cōng。

嘉靖辛丑之夏妇翁潘公即阳江官舍将令予合婚其乡刘寺丞公代为之媒先以三绝见遗后六年而细子弃帷又三年闻刘公亦谢世癸丑冬徙书室检旧札见之不胜悽惋因赋五首

徐渭

十年前与一相逢,光景犹疑在梦中。shí nián qián yǔ yī xiāng féng,guāng jǐng yóu yí zài mèng zhōng。
记得当时官舍里,熏风巳过荔枝红。jì dé dāng shí guān shě lǐ,xūn fēng sì guò lì zhī hóng。

嘉靖辛丑之夏妇翁潘公即阳江官舍将令予合婚其乡刘寺丞公代为之媒先以三绝见遗后六年而细子弃帷又三年闻刘公亦谢世癸丑冬徙书室检旧札见之不胜悽惋因赋五首

徐渭

华堂日晏绮罗开,伐鼓吹箫一两回。huá táng rì yàn qǐ luó kāi,fá gǔ chuī xiāo yī liǎng huí。
帐底画眉犹未了,寺丞亲著绛纱来。zhàng dǐ huà méi yóu wèi le,sì chéng qīn zhù jiàng shā lái。