古诗词

对明篇

徐渭

四明山,高万丈。sì míng shān,gāo wàn zhàng。
南为姚邑面前屏,北即新昌后门障。nán wèi yáo yì miàn qián píng,běi jí xīn chāng hòu mén zhàng。
新昌有客身姓吕,要与此山约为主。xīn chāng yǒu kè shēn xìng lǚ,yào yǔ cǐ shān yuē wèi zhǔ。
尺素冯将一穴通,屋后安窗小如许。chǐ sù féng jiāng yī xué tōng,wū hòu ān chuāng xiǎo rú xǔ。
窗中有时飒风雨,说是山灵教送与。chuāng zhōng yǒu shí sà fēng yǔ,shuō shì shān líng jiào sòng yǔ。
夜来猛虎啸一声,雄心枕畔风吹去。yè lái měng hǔ xiào yī shēng,xióng xīn zhěn pàn fēng chuī qù。
长安花枝高入天,金陵有酒多如泉。zhǎng ān huā zhī gāo rù tiān,jīn líng yǒu jiǔ duō rú quán。
花留酒劝不肯住,归来只爱窗中眠。huā liú jiǔ quàn bù kěn zhù,guī lái zhǐ ài chuāng zhōng mián。
窗中有书积万卷,书书尽是山灵管。chuāng zhōng yǒu shū jī wàn juǎn,shū shū jǐn shì shān líng guǎn。
有才无命不干时,亦对山灵同一莞。yǒu cái wú mìng bù gàn shí,yì duì shān líng tóng yī guǎn。
闻道去年醉采石,醉去狂来呼李白。wén dào qù nián zuì cǎi shí,zuì qù kuáng lái hū lǐ bái。
散发题书万竹中,腾身舞剑青天侧。sàn fā tí shū wàn zhú zhōng,téng shēn wǔ jiàn qīng tiān cè。
此时山灵失主人,自骑青虎寻复寻。cǐ shí shān líng shī zhǔ rén,zì qí qīng hǔ xún fù xún。
肉眼那知神道至,主人自识交亲临。ròu yǎn nà zhī shén dào zhì,zhǔ rén zì shí jiāo qīn lín。
朅来笔端自有神,横开醉眼双作嗔。qiè lái bǐ duān zì yǒu shén,héng kāi zuì yǎn shuāng zuò chēn。
此时墨雨添江水,此际诗花弄莫春。cǐ shí mò yǔ tiān jiāng shuǐ,cǐ jì shī huā nòng mò chūn。
莫春江水渺无边,射策封书复几年。mò chūn jiāng shuǐ miǎo wú biān,shè cè fēng shū fù jǐ nián。
明珠不遇贾胡识,宝剑难酬夜色鲜。míng zhū bù yù jiǎ hú shí,bǎo jiàn nán chóu yè sè xiān。
诙谐汉庭方朔老,如闻永谢长安道。huī xié hàn tíng fāng shuò lǎo,rú wén yǒng xiè zhǎng ān dào。
况我今为抱拲人,虮虱移家宫絮袄。kuàng wǒ jīn wèi bào gǒng rén,jǐ shī yí jiā gōng xù ǎo。
两人曾作青春身,当时同说不同贫。liǎng rén céng zuò qīng chūn shēn,dāng shí tóng shuō bù tóng pín。
君今幸不为樊鹿,亦似蛟蟠不得申。jūn jīn xìng bù wèi fán lù,yì shì jiāo pán bù dé shēn。
莲花之峰亦佳丽,君胡中道相捐弃。lián huā zhī fēng yì jiā lì,jūn hú zhōng dào xiāng juān qì。
邀我题诗对四明,我自贪君百壶旨。yāo wǒ tí shī duì sì míng,wǒ zì tān jūn bǎi hú zhǐ。
只恐莲花嗔,四明喜,我亦付之一醉矣。zhǐ kǒng lián huā chēn,sì míng xǐ,wǒ yì fù zhī yī zuì yǐ。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

七里滩

徐渭

浅水矾头蘸几堆,清涎齿缝破生梅。qiǎn shuǐ fán tóu zhàn jǐ duī,qīng xián chǐ fèng pò shēng méi。
竹舟欲过从何处,无数游鱼磕额回。zhú zhōu yù guò cóng hé chù,wú shù yóu yú kē é huí。

武林馆中与徐仁卿同宿因赠

徐渭

楼上张灯倒瓦卮,自居东面唤人陪。lóu shàng zhāng dēng dào wǎ zhī,zì jū dōng miàn huàn rén péi。
须臾据案言兵事,鬃帽偏欹横两眉。xū yú jù àn yán bīng shì,zōng mào piān yī héng liǎng méi。

武林馆中与徐仁卿同宿因赠

徐渭

自造提刀偃月文,诸工围煅焰吹云。zì zào tí dāo yǎn yuè wén,zhū gōng wéi duàn yàn chuī yún。
当时试舞犹嫌薄,铁把连环六十斤。dāng shí shì wǔ yóu xián báo,tiě bǎ lián huán liù shí jīn。

赵君将买妾戏寄之

徐渭

宫髻一鬟堆燕雏,胭脂两朵晕红酥。gōng jì yī huán duī yàn chú,yān zhī liǎng duǒ yūn hóng sū。
三千仙子云中有,十五吴姬天下无。sān qiān xiān zi yún zhōng yǒu,shí wǔ wú jī tiān xià wú。

禅房夜话和韵书付玉公

徐渭

一月真时月月真,何须种种别前尘。yī yuè zhēn shí yuè yuè zhēn,hé xū zhǒng zhǒng bié qián chén。
禅房昨夜灯前话,谁是客人谁主人。chán fáng zuó yè dēng qián huà,shuí shì kè rén shuí zhǔ rén。

折桃花

徐渭

谁家桃树倚西邻,摘下还存树底新。shuí jiā táo shù yǐ xī lín,zhāi xià hái cún shù dǐ xīn。
日暮插头过市上,疏疏数朵颇宜人。rì mù chā tóu guò shì shàng,shū shū shù duǒ pǒ yí rén。

徐济之携新妇侍亲扬州

徐渭

初绾同心结尚松,那堪波浪度江风。chū wǎn tóng xīn jié shàng sōng,nà kān bō làng dù jiāng fēng。
华堂一入姑亲道,新妇扬州芍药红。huá táng yī rù gū qīn dào,xīn fù yáng zhōu sháo yào hóng。

送丁子范

徐渭

君去高邮是壮游,风吹树叶绿娇秋。jūn qù gāo yóu shì zhuàng yóu,fēng chuī shù yè lǜ jiāo qiū。
归来佩剑不须脱,寻我武夷山上头。guī lái pèi jiàn bù xū tuō,xún wǒ wǔ yí shān shàng tóu。

夏相国白鸥园

徐渭

白鸥池水拍天平,相对琼楼入太清。bái ōu chí shuǐ pāi tiān píng,xiāng duì qióng lóu rù tài qīng。
试问歌台生草处,当时曾许外人行。shì wèn gē tái shēng cǎo chù,dāng shí céng xǔ wài rén xíng。

夏相国白鸥园

徐渭

词客登临信笔裁,每于花谢笑花开。cí kè dēng lín xìn bǐ cái,měi yú huā xiè xiào huā kāi。
请观世上看花者,曾见花开不谢来。qǐng guān shì shàng kàn huā zhě,céng jiàn huā kāi bù xiè lái。

阊门送别

徐渭

送别阊门日已西,自将光景比乌栖。sòng bié chāng mén rì yǐ xī,zì jiāng guāng jǐng bǐ wū qī。
平生不解依枝宿,今日翻成绕树啼。píng shēng bù jiě yī zhī sù,jīn rì fān chéng rào shù tí。

予自浙抵新安登齐云还浙道中旅馆颇多奇景而不成一字至衢自嘲一绝

徐渭

系马梅花索酒时,溪山遥映酒家旗。xì mǎ méi huā suǒ jiǔ shí,xī shān yáo yìng jiǔ jiā qí。
何为每到堪题处,不解吟成一字诗。hé wèi měi dào kān tí chù,bù jiě yín chéng yī zì shī。

寄徐石亭

徐渭

闻道名园盛牡丹,豪家欢赏到春残。wén dào míng yuán shèng mǔ dān,háo jiā huān shǎng dào chūn cán。
自怜亦具看花眼,种菜浇畦不得看。zì lián yì jù kàn huā yǎn,zhǒng cài jiāo qí bù dé kàn。

送陆子之闽

徐渭

羡尔宁亲向百蛮,扁舟日下万重滩。xiàn ěr níng qīn xiàng bǎi mán,biǎn zhōu rì xià wàn zhòng tān。
经过旧路吾能说,雪浪屏山画里看。jīng guò jiù lù wú néng shuō,xuě làng píng shān huà lǐ kàn。

留别倪子

徐渭

小门一径柳垂丝,帘下垂裾话别离。xiǎo mén yī jìng liǔ chuí sī,lián xià chuí jū huà bié lí。
却问归来是何日,海榴如火烧高枝。què wèn guī lái shì hé rì,hǎi liú rú huǒ shāo gāo zhī。