古诗词

元日

何吾驺

岁序潜潜转老夫,男子须眉胡为乎。suì xù qián qián zhuǎn lǎo fū,nán zi xū méi hú wèi hū。
生世只教世用我,平生慷慨渐含糊。shēng shì zhǐ jiào shì yòng wǒ,píng shēng kāng kǎi jiàn hán hú。
吾驺生,汝何厌厌逐风尘。wú zōu shēng,rǔ hé yàn yàn zhú fēng chén。
吾驺生,汝何懵懵失古人。wú zōu shēng,rǔ hé měng měng shī gǔ rén。
古人功业文章俱陈迹,惟有明心如灯照万亿。gǔ rén gōng yè wén zhāng jù chén jì,wéi yǒu míng xīn rú dēng zhào wàn yì。
生前鼓舞尽英雄,千古还从心里觅。shēng qián gǔ wǔ jǐn yīng xióng,qiān gǔ hái cóng xīn lǐ mì。
身后空名知若何,英雄还自长太息。shēn hòu kōng míng zhī ruò hé,yīng xióng hái zì zhǎng tài xī。
吾驺生,汝当知,汝形为浮沤。wú zōu shēng,rǔ dāng zhī,rǔ xíng wèi fú ōu。
汝当知,汝身为不朽。rǔ dāng zhī,rǔ shēn wèi bù xiǔ。
世人颠倒复沉迷,万事倏忽成老丑。shì rén diān dào fù chén mí,wàn shì shū hū chéng lǎo chǒu。
日暮屈指计当年,白头忽忽虚简篇。rì mù qū zhǐ jì dāng nián,bái tóu hū hū xū jiǎn piān。
乃始咨嗟少壮事,病如老妪谁相怜。nǎi shǐ zī jiē shǎo zhuàng shì,bìng rú lǎo yù shuí xiāng lián。
吾驺生,汝闻此言当起舞,莫使湮沉悲末路。wú zōu shēng,rǔ wén cǐ yán dāng qǐ wǔ,mò shǐ yān chén bēi mò lù。
丈夫何事不可为,只手挥来看注措。zhàng fū hé shì bù kě wèi,zhǐ shǒu huī lái kàn zhù cuò。
卞和之玉本非狂,卞和何事哭相于。biàn hé zhī yù běn fēi kuáng,biàn hé hé shì kū xiāng yú。
青天大地久且长,一时不信万古看。qīng tiān dà dì jiǔ qiě zhǎng,yī shí bù xìn wàn gǔ kàn。
莘耕渭钓谁相知,丈夫功名会有期。shēn gēng wèi diào shuí xiāng zhī,zhàng fū gōng míng huì yǒu qī。
李斯黄犬自悲哀,南阳高卧自希夷。lǐ sī huáng quǎn zì bēi āi,nán yáng gāo wò zì xī yí。
鲁连一纸重千金,荆轲拔剑易水流。lǔ lián yī zhǐ zhòng qiān jīn,jīng kē bá jiàn yì shuǐ liú。
豪侠还须鬼神泣,况有尼山诵孔丘。háo xiá hái xū guǐ shén qì,kuàng yǒu ní shān sòng kǒng qiū。
名亦不易立,功亦不易成,功名只须依本性。míng yì bù yì lì,gōng yì bù yì chéng,gōng míng zhǐ xū yī běn xìng。
城市未必喧,山林未必深。chéng shì wèi bì xuān,shān lín wèi bì shēn。
山林城市在人心,吾驺生。shān lín chéng shì zài rén xīn,wú zōu shēng。

何吾驺

明广东香山人,字龙友,号家冈。万历四十七年进士。官少詹事。崇祯六年擢礼部尚书,旋入阁,与首辅温体仁不协,罢去。南明隆武帝召为内阁首辅。闽疆既失,赴广州,永历帝以原官召之,引疾辞去。有《宝纶阁集》。 何吾驺的作品>>

猜您喜欢

峡山杂咏十三首振衣亭

何吾驺

幽深殊世界,长望挹仙源。yōu shēn shū shì jiè,zhǎng wàng yì xiān yuán。
仙在人间是,相逢笑不言。xiān zài rén jiān shì,xiāng féng xiào bù yán。

峡山杂咏十三首振衣亭

何吾驺

颇笑葛洪时,求为勾漏令。pǒ xiào gé hóng shí,qiú wèi gōu lòu lìng。
若早见瑶林,应无炼丹井。ruò zǎo jiàn yáo lín,yīng wú liàn dān jǐng。

峡山杂咏十三首振衣亭

何吾驺

好似陶彭泽,为民拟葛天。hǎo shì táo péng zé,wèi mín nǐ gé tiān。
余亦不材者,因君寄大年。yú yì bù cái zhě,yīn jūn jì dà nián。

峡山杂咏十三首振衣亭

何吾驺

淩风发高唱,山鬼夜吹灯。líng fēng fā gāo chàng,shān guǐ yè chuī dēng。
但坐空阶月,听他泣未曾。dàn zuò kōng jiē yuè,tīng tā qì wèi céng。

峡山杂咏十三首振衣亭

何吾驺

沧海行扬尘,江河易枯竭。cāng hǎi xíng yáng chén,jiāng hé yì kū jié。
老龙洞里眠,喷即漫天雪。lǎo lóng dòng lǐ mián,pēn jí màn tiān xuě。

峡山杂咏十三首振衣亭

何吾驺

白者往干霸,黄者傅封侯。bái zhě wǎng gàn bà,huáng zhě fù fēng hóu。
留将数片在,无人时点头。liú jiāng shù piàn zài,wú rén shí diǎn tóu。

峡山杂咏十三首振衣亭

何吾驺

我闻峨眉雪,盛夏常阴冻。wǒ wén é méi xuě,shèng xià cháng yīn dòng。
崖胡其苍苍,江寒结高垄。yá hú qí cāng cāng,jiāng hán jié gāo lǒng。

峡山杂咏十三首振衣亭

何吾驺

洞箫清且悲,铁笛缓而惨。dòng xiāo qīng qiě bēi,tiě dí huǎn ér cǎn。
夜深试一闻,千岩万壑淡。yè shēn shì yī wén,qiān yán wàn hè dàn。

峡山杂咏十三首振衣亭

何吾驺

鸣珂迎帝子,伐木礼嘉宾。míng kē yíng dì zi,fá mù lǐ jiā bīn。
莫作人间会,山花几度春。mò zuò rén jiān huì,shān huā jǐ dù chūn。

圣寿赐文绮

何吾驺

赐锦身依日月光,呼嵩满祝五云觞。cì jǐn shēn yī rì yuè guāng,hū sōng mǎn zhù wǔ yún shāng。
圣明衣被恩难报,愿及垂裳遍万方。shèng míng yī bèi ēn nán bào,yuàn jí chuí shang biàn wàn fāng。

御赐菊露清

何吾驺

东篱漫拟摘如金,未识皇家秋色深。dōng lí màn nǐ zhāi rú jīn,wèi shí huáng jiā qiū sè shēn。
满酌黄花元是露,九瓶天上一般斟。mǎn zhuó huáng huā yuán shì lù,jiǔ píng tiān shàng yī bān zhēn。

御赐川扇

何吾驺

金泥彩绣影朣胧,贡入峨眉第几峰。jīn ní cǎi xiù yǐng tóng lóng,gòng rù é méi dì jǐ fēng。
天上扇如天上月,君恩到手是仁风。tiān shàng shàn rú tiān shàng yuè,jūn ēn dào shǒu shì rén fēng。

咏史

何吾驺

槜李茫茫没霸图,扁舟清梦几时苏。zuì lǐ máng máng méi bà tú,biǎn zhōu qīng mèng jǐ shí sū。
可知廿载艰危日,一片春心在五湖。kě zhī niàn zài jiān wēi rì,yī piàn chūn xīn zài wǔ hú。

咏史

何吾驺

直藐秦皇若釜鱼,图开匕首殿中徂。zhí miǎo qín huáng ruò fǔ yú,tú kāi bǐ shǒu diàn zhōng cú。
合从六国成何用,学士空悲剑术疏。hé cóng liù guó chéng hé yòng,xué shì kōng bēi jiàn shù shū。

咏史

何吾驺

可将何物赠新知,四拜临风刎颈时。kě jiāng hé wù zèng xīn zhī,sì bài lín fēng wěn jǐng shí。
易水夜寒人不返,千秋犹自惜于期。yì shuǐ yè hán rén bù fǎn,qiān qiū yóu zì xī yú qī。