古诗词

元日

何吾驺

岁序潜潜转老夫,男子须眉胡为乎。suì xù qián qián zhuǎn lǎo fū,nán zi xū méi hú wèi hū。
生世只教世用我,平生慷慨渐含糊。shēng shì zhǐ jiào shì yòng wǒ,píng shēng kāng kǎi jiàn hán hú。
吾驺生,汝何厌厌逐风尘。wú zōu shēng,rǔ hé yàn yàn zhú fēng chén。
吾驺生,汝何懵懵失古人。wú zōu shēng,rǔ hé měng měng shī gǔ rén。
古人功业文章俱陈迹,惟有明心如灯照万亿。gǔ rén gōng yè wén zhāng jù chén jì,wéi yǒu míng xīn rú dēng zhào wàn yì。
生前鼓舞尽英雄,千古还从心里觅。shēng qián gǔ wǔ jǐn yīng xióng,qiān gǔ hái cóng xīn lǐ mì。
身后空名知若何,英雄还自长太息。shēn hòu kōng míng zhī ruò hé,yīng xióng hái zì zhǎng tài xī。
吾驺生,汝当知,汝形为浮沤。wú zōu shēng,rǔ dāng zhī,rǔ xíng wèi fú ōu。
汝当知,汝身为不朽。rǔ dāng zhī,rǔ shēn wèi bù xiǔ。
世人颠倒复沉迷,万事倏忽成老丑。shì rén diān dào fù chén mí,wàn shì shū hū chéng lǎo chǒu。
日暮屈指计当年,白头忽忽虚简篇。rì mù qū zhǐ jì dāng nián,bái tóu hū hū xū jiǎn piān。
乃始咨嗟少壮事,病如老妪谁相怜。nǎi shǐ zī jiē shǎo zhuàng shì,bìng rú lǎo yù shuí xiāng lián。
吾驺生,汝闻此言当起舞,莫使湮沉悲末路。wú zōu shēng,rǔ wén cǐ yán dāng qǐ wǔ,mò shǐ yān chén bēi mò lù。
丈夫何事不可为,只手挥来看注措。zhàng fū hé shì bù kě wèi,zhǐ shǒu huī lái kàn zhù cuò。
卞和之玉本非狂,卞和何事哭相于。biàn hé zhī yù běn fēi kuáng,biàn hé hé shì kū xiāng yú。
青天大地久且长,一时不信万古看。qīng tiān dà dì jiǔ qiě zhǎng,yī shí bù xìn wàn gǔ kàn。
莘耕渭钓谁相知,丈夫功名会有期。shēn gēng wèi diào shuí xiāng zhī,zhàng fū gōng míng huì yǒu qī。
李斯黄犬自悲哀,南阳高卧自希夷。lǐ sī huáng quǎn zì bēi āi,nán yáng gāo wò zì xī yí。
鲁连一纸重千金,荆轲拔剑易水流。lǔ lián yī zhǐ zhòng qiān jīn,jīng kē bá jiàn yì shuǐ liú。
豪侠还须鬼神泣,况有尼山诵孔丘。háo xiá hái xū guǐ shén qì,kuàng yǒu ní shān sòng kǒng qiū。
名亦不易立,功亦不易成,功名只须依本性。míng yì bù yì lì,gōng yì bù yì chéng,gōng míng zhǐ xū yī běn xìng。
城市未必喧,山林未必深。chéng shì wèi bì xuān,shān lín wèi bì shēn。
山林城市在人心,吾驺生。shān lín chéng shì zài rén xīn,wú zōu shēng。

何吾驺

明广东香山人,字龙友,号家冈。万历四十七年进士。官少詹事。崇祯六年擢礼部尚书,旋入阁,与首辅温体仁不协,罢去。南明隆武帝召为内阁首辅。闽疆既失,赴广州,永历帝以原官召之,引疾辞去。有《宝纶阁集》。 何吾驺的作品>>

猜您喜欢

咏史

何吾驺

行行犹多儿女情,子瑕谁为述平生。xíng xíng yóu duō ér nǚ qíng,zi xiá shuí wèi shù píng shēng。
可怜国士衔知遇,都向馀桃拜卫卿。kě lián guó shì xián zhī yù,dōu xiàng yú táo bài wèi qīng。

咏史

何吾驺

意气何人似爰生,壶餐终不毁高名。yì qì hé rén shì yuán shēng,hú cān zhōng bù huǐ gāo míng。
只今何处非狐父,欲食低头不敢明。zhǐ jīn hé chù fēi hú fù,yù shí dī tóu bù gǎn míng。

咏史

何吾驺

每到清明便黯然,介山风雨政堪怜。měi dào qīng míng biàn àn rán,jiè shān fēng yǔ zhèng kān lián。
人情信宿矜相报,莫问相从十九年。rén qíng xìn sù jīn xiāng bào,mò wèn xiāng cóng shí jiǔ nián。

咏史

何吾驺

虎斗龙争天地昏,穷途君自起王孙。hǔ dòu lóng zhēng tiān dì hūn,qióng tú jūn zì qǐ wáng sūn。
风尘莫讶无知己,谁念当年一饭恩。fēng chén mò yà wú zhī jǐ,shuí niàn dāng nián yī fàn ēn。

咏史

何吾驺

若耶溪畔好莲花,最似西施出浣纱。ruò yé xī pàn hǎo lián huā,zuì shì xī shī chū huàn shā。
一入吴宫叹殊绝,当年同伴始生嗟。yī rù wú gōng tàn shū jué,dāng nián tóng bàn shǐ shēng jiē。

咏史

何吾驺

静夜相从谁得闻,怜才天下几如君。jìng yè xiāng cóng shuí dé wén,lián cái tiān xià jǐ rú jūn。
后来纵有淩云气,得似当垆已自醺。hòu lái zòng yǒu líng yún qì,dé shì dāng lú yǐ zì xūn。

咏史

何吾驺

流萤野火入寒原,潮去潮来独不言。liú yíng yě huǒ rù hán yuán,cháo qù cháo lái dú bù yán。
莫向春风论小小,夜深花落总芳魂。mò xiàng chūn fēng lùn xiǎo xiǎo,yè shēn huā luò zǒng fāng hún。

园居吟十二首

何吾驺

身后身前总杳然,青山何便是前缘。shēn hòu shēn qián zǒng yǎo rán,qīng shān hé biàn shì qián yuán。
但知溪上能消酒,肯信花开又一年。dàn zhī xī shàng néng xiāo jiǔ,kěn xìn huā kāi yòu yī nián。

园居吟十二首

何吾驺

树叶阴阴鸟乱啼,客携尊酒过园西。shù yè yīn yīn niǎo luàn tí,kè xié zūn jiǔ guò yuán xī。
窗前莫管花开落,惹得闲情趁马蹄。chuāng qián mò guǎn huā kāi luò,rě dé xián qíng chèn mǎ tí。

园居吟十二首

何吾驺

山头月出是蛾眉,舷底歌声扣玉卮。shān tóu yuè chū shì é méi,xián dǐ gē shēng kòu yù zhī。
一笑白云山际晚,隔溪齐和采芝辞。yī xiào bái yún shān jì wǎn,gé xī qí hé cǎi zhī cí。

园居吟十二首

何吾驺

有客弹棋夜未归,却烧兰烛照柴扉。yǒu kè dàn qí yè wèi guī,què shāo lán zhú zhào chái fēi。
月光一片穿林入,半挂藤萝半在衣。yuè guāng yī piàn chuān lín rù,bàn guà téng luó bàn zài yī。

园居吟十二首

何吾驺

日日寒潮浸石门,直乘小艇绕孤村。rì rì hán cháo jìn shí mén,zhí chéng xiǎo tǐng rào gū cūn。
船头叫买渔翁酒,疏雨微风独一尊。chuán tóu jiào mǎi yú wēng jiǔ,shū yǔ wēi fēng dú yī zūn。

园居吟十二首

何吾驺

凭空夜宿玉虚台,静夜沈沈对酒杯。píng kōng yè sù yù xū tái,jìng yè shěn shěn duì jiǔ bēi。
正好开帘延月色,却愁烟雾簇人来。zhèng hǎo kāi lián yán yuè sè,què chóu yān wù cù rén lái。

园居吟十二首

何吾驺

芙蓉千树碧溪头,树下佳人独倚楼。fú róng qiān shù bì xī tóu,shù xià jiā rén dú yǐ lóu。
惆怅不堪花落尽,秋江一曲写新愁。chóu chàng bù kān huā luò jǐn,qiū jiāng yī qū xiě xīn chóu。

园居吟十二首

何吾驺

静扫山门夏日长,既烹苦茗复焚香。jìng sǎo shān mén xià rì zhǎng,jì pēng kǔ míng fù fén xiāng。
山童不识人间事,笑倚疏桐韵绿篁。shān tóng bù shí rén jiān shì,xiào yǐ shū tóng yùn lǜ huáng。