古诗词

赠刘俊民先辈

宋濂

刘君卓荦士,出知诗书胄。liú jūn zhuó luò shì,chū zhī shī shū zhòu。
眉目俨如画,幽花眩晴昼。méi mù yǎn rú huà,yōu huā xuàn qíng zhòu。
踉跄忽来谒,进退颇温茂。liáng qiāng hū lái yè,jìn tuì pǒ wēn mào。
自言宅偃师,家昔千金富。zì yán zhái yǎn shī,jiā xī qiān jīn fù。
大父名法从,累累印悬绶。dà fù míng fǎ cóng,lèi lèi yìn xuán shòu。
文辞补元化,求者辄奔走。wén cí bǔ yuán huà,qiú zhě zhé bēn zǒu。
继此簪缨馀,矜庄事雕镂。jì cǐ zān yīng yú,jīn zhuāng shì diāo lòu。
无食不凫翠,有衣总文绣。wú shí bù fú cuì,yǒu yī zǒng wén xiù。
兰舟盟津水,蜡屐谷城岫。lán zhōu méng jīn shuǐ,là jī gǔ chéng xiù。
或骑紫骝马,深林出从兽。huò qí zǐ liú mǎ,shēn lín chū cóng shòu。
黄须年少儿,执矢列先后。huáng xū nián shǎo ér,zhí shǐ liè xiān hòu。
一发巧中肋,欢声溢郊囿。yī fā qiǎo zhōng lē,huān shēng yì jiāo yòu。
狼兔悬宝鞍,归来荐清酎。láng tù xuán bǎo ān,guī lái jiàn qīng zhòu。
燕姬白如雪,时唱清角侑。yàn jī bái rú xuě,shí chàng qīng jiǎo yòu。
人意天上郎,雌伏不敢雊。rén yì tiān shàng láng,cí fú bù gǎn gòu。
一旦黄金尽,其事乃大谬。yī dàn huáng jīn jǐn,qí shì nǎi dà miù。
渔樵来争席,傔媵或昂脰。yú qiáo lái zhēng xí,qiàn yìng huò áng dòu。
愤来气屡绝,十起九颠仆。fèn lái qì lǚ jué,shí qǐ jiǔ diān pū。
折节去读书,攻苦分句投。zhé jié qù dú shū,gōng kǔ fēn jù tóu。
初如蛇入筒,渐类雏脱矰。chū rú shé rù tǒng,jiàn lèi chú tuō zēng。
把笔学为文,众色纷采就。bǎ bǐ xué wèi wén,zhòng sè fēn cǎi jiù。
又恐误儒冠,杂艺亦兼究。yòu kǒng wù rú guān,zá yì yì jiān jiū。
雅琴辨商宫,古文参篆籀。yǎ qín biàn shāng gōng,gǔ wén cān zhuàn zhòu。
六物推休祥,八卦占爻繇。liù wù tuī xiū xiáng,bā guà zhàn yáo yáo。
更参九箴法,俞穴别肤腠。gèng cān jiǔ zhēn fǎ,yú xué bié fū còu。
闻棋与握槊,赌胜欲起斗。wén qí yǔ wò shuò,dǔ shèng yù qǐ dòu。
不觉疾声呼,有若熊虎吼。bù jué jí shēng hū,yǒu ruò xióng hǔ hǒu。
最便结风舞,唯恐技难售。zuì biàn jié fēng wǔ,wéi kǒng jì nán shòu。
偶逢玳筵张,肴核列饤饾。ǒu féng dài yán zhāng,yáo hé liè dìng dòu。
酒酣两耳热,徐起整衿袖。jiǔ hān liǎng ěr rè,xú qǐ zhěng jīn xiù。
文鸾侧茕翎,皓鹤仰褰噣。wén luán cè qióng líng,hào hè yǎng qiān zhòu。
蹑节眄盘鼓,回旋逐音奏。niè jié miǎn pán gǔ,huí xuán zhú yīn zòu。
虽得诸工怜,不博两眉皱。suī dé zhū gōng lián,bù bó liǎng méi zhòu。
使者天上来,会合诚薢茩。shǐ zhě tiān shàng lái,huì hé chéng xiè gòu。
负书亟从之,何翅杵投臼。fù shū jí cóng zhī,hé chì chǔ tóu jiù。
三河及幽并,无地不驰骤。sān hé jí yōu bìng,wú dì bù chí zhòu。
登高或吊古,感时更怀旧。dēng gāo huò diào gǔ,gǎn shí gèng huái jiù。
恨无息肩所,若沈疴待灸。hèn wú xī jiān suǒ,ruò shěn kē dài jiǔ。
前年往龙漠,气序异常候。qián nián wǎng lóng mò,qì xù yì cháng hòu。
八月雪即飞,一夜三尺厚。bā yuè xuě jí fēi,yī yè sān chǐ hòu。
今年度庾岭,热气甚蒸镏。jīn nián dù yǔ lǐng,rè qì shén zhēng liú。
老梅虽未花,铁干倚云瘦。lǎo méi suī wèi huā,tiě gàn yǐ yún shòu。
欲俟喘息定,阴厓聊宿留。yù qí chuǎn xī dìng,yīn yá liáo sù liú。
王虺长过竹,矫首出嵚窦。wáng huī zhǎng guò zhú,jiǎo shǒu chū qīn dòu。
日光夹明镜,铄我汗如沤。rì guāng jiā míng jìng,shuò wǒ hàn rú ōu。
闲目但待噬,有术不暇祝。xián mù dàn dài shì,yǒu shù bù xiá zhù。
性命鸿毛轻,几被山鬼蹂。xìng mìng hóng máo qīng,jǐ bèi shān guǐ róu。
年来自惩创,此险安可复。nián lái zì chéng chuàng,cǐ xiǎn ān kě fù。
俯思十载间,行事贱如畜。fǔ sī shí zài jiān,xíng shì jiàn rú chù。
徒然召悲辛,寸禄焉能收。tú rán zhào bēi xīn,cùn lù yān néng shōu。
即将巢云松,终老友猿狖。jí jiāng cháo yún sōng,zhōng lǎo yǒu yuán yòu。
予闻心鼻酸,宛若身在疚。yǔ wén xīn bí suān,wǎn ruò shēn zài jiù。
于时十月交,日月会龙狵。yú shí shí yuè jiāo,rì yuè huì lóng máng。
霜风吹人急,层衣悉穿漏。shuāng fēng chuī rén jí,céng yī xī chuān lòu。
百龄驹过隙,胡不重栖宿。bǎi líng jū guò xì,hú bù zhòng qī sù。
须知学践形,庶不惭载覆。xū zhī xué jiàn xíng,shù bù cán zài fù。
勺水当离尊,赠诗比粮糗。sháo shuǐ dāng lí zūn,zèng shī bǐ liáng qiǔ。
归欤勿久留,吾言不能又。guī yú wù jiǔ liú,wú yán bù néng yòu。
宋濂

宋濂

宋濂(1310—1381)字景濂,号潜溪,别号玄真子、玄真道士、玄真遁叟。汉族,浦江(今浙江浦江县)人,元末明初文学家,曾被明太祖朱元璋誉为“开国文臣之首”,学者称太史公。宋濂与高启、刘基并称为“明初诗文三大家”。他因长孙宋慎牵连胡惟庸党案而被流放茂州,途中病死于夔州。他的代表作品有《送东阳马生序》、《朱元璋奉天讨元北伐檄文》等。 宋濂的作品>>

猜您喜欢

简吴山长

宋濂

先生天下士,鬓白渐将翁。xiān shēng tiān xià shì,bìn bái jiàn jiāng wēng。
官卑遭俗骂,家破坐诗穷。guān bēi zāo sú mà,jiā pò zuò shī qióng。
秋林崖荔雨,春浦鲤鱼风。qiū lín yá lì yǔ,chūn pǔ lǐ yú fēng。
尽是相思处,如何学燕鸿。jǐn shì xiāng sī chù,rú hé xué yàn hóng。

和胡古愚儗宫体

宋濂

天上多春色,人间迥不同。tiān shàng duō chūn sè,rén jiān jiǒng bù tóng。
花翻鳷鹊殿,莺过建章宫。huā fān zhī què diàn,yīng guò jiàn zhāng gōng。
云旗鸾被影,月扇雉含风。yún qí luán bèi yǐng,yuè shàn zhì hán fēng。
遥瞻翠华近,红日照盘龙。yáo zhān cuì huá jìn,hóng rì zhào pán lóng。

和王内翰子充见怀韵

宋濂

帝德如天覆万邦,定期归棹到龙江。dì dé rú tiān fù wàn bāng,dìng qī guī zhào dào lóng jiāng。
奇才不换金城百,宠命当簪白笔双。qí cái bù huàn jīn chéng bǎi,chǒng mìng dāng zān bái bǐ shuāng。
喜极欲持如意舞,醉来应使软舆扛。xǐ jí yù chí rú yì wǔ,zuì lái yīng shǐ ruǎn yú káng。
此情纵切何由遂,吟对西南月满窗。cǐ qíng zòng qiè hé yóu suì,yín duì xī nán yuè mǎn chuāng。

送编修张仲藻还家毕姻

宋濂

少年归娶奏金銮,喜得天颜一笑看。shǎo nián guī qǔ zòu jīn luán,xǐ dé tiān yán yī xiào kàn。
红锦裁云朝奠雁,紫箫吹月夜乘鸾。hóng jǐn cái yún cháo diàn yàn,zǐ xiāo chuī yuè yè chéng luán。
灵椿堂上承中馈,宝镜台前结合欢。líng chūn táng shàng chéng zhōng kuì,bǎo jìng tái qián jié hé huān。
从此梅花消息好,青绫不似玉堂寒。cóng cǐ méi huā xiāo xī hǎo,qīng líng bù shì yù táng hán。

瑶芳楼

宋濂

虞卿草堂虞山东,芳时众集尊前同。yú qīng cǎo táng yú shān dōng,fāng shí zhòng jí zūn qián tóng。
花下女歌莺绕树,门前客至鹤开笼。huā xià nǚ gē yīng rào shù,mén qián kè zhì hè kāi lóng。
玉盘落乳卷明月,铁笛度曲来秋风。yù pán luò rǔ juǎn míng yuè,tiě dí dù qū lái qiū fēng。
醉吟互出绝奇句,健笔尽属轩辕公。zuì yín hù chū jué qí jù,jiàn bǐ jǐn shǔ xuān yuán gōng。

题倪元镇耕云图

宋濂

看院留黄鹤,耕云种紫芝。kàn yuàn liú huáng hè,gēng yún zhǒng zǐ zhī。
天下书读尽,人间事不知。tiān xià shū dú jǐn,rén jiān shì bù zhī。

寄别

宋濂

别来虎豆又生牙,尚在扬州卖酒家。bié lái hǔ dòu yòu shēng yá,shàng zài yáng zhōu mài jiǔ jiā。
醉后清狂应不减,起拈花弹打鸣鸦。zuì hòu qīng kuáng yīng bù jiǎn,qǐ niān huā dàn dǎ míng yā。

哭郑佥事

宋濂

忍见苍苔裹绣衣,西湖风急旅魂悲。rěn jiàn cāng tái guǒ xiù yī,xī hú fēng jí lǚ hún bēi。
紫罗半臂今犹在,免学欧阳写恨辞。zǐ luó bàn bì jīn yóu zài,miǎn xué ōu yáng xiě hèn cí。

忆知

宋濂

春风行乐且年年,勿使游尘上五弦。chūn fēng xíng lè qiě nián nián,wù shǐ yóu chén shàng wǔ xián。
燕子堂前多旧土,莫栽黄檗只栽莲。yàn zi táng qián duō jiù tǔ,mò zāi huáng bò zhǐ zāi lián。

为宜兴强如心题复初斋

宋濂

昔日搀抢照五兵,今时喜见泰阶平。xī rì chān qiǎng zhào wǔ bīng,jīn shí xǐ jiàn tài jiē píng。
春风绿酒扶残醉,斜立官桥听早莺。chūn fēng lǜ jiǔ fú cán zuì,xié lì guān qiáo tīng zǎo yīng。

题长白山居图

宋濂

满地云林称隐居,燕泥污我读残书。mǎn dì yún lín chēng yǐn jū,yàn ní wū wǒ dú cán shū。
五更风急鸟声散,时有隔花来卖鱼。wǔ gèng fēng jí niǎo shēng sàn,shí yǒu gé huā lái mài yú。

艳阳祠三首

宋濂

南国家人玉作腰,闹装香带斩新雕。nán guó jiā rén yù zuò yāo,nào zhuāng xiāng dài zhǎn xīn diāo。
醉骑宝马踏青云,嘶入城东第四桥。zuì qí bǎo mǎ tà qīng yún,sī rù chéng dōng dì sì qiáo。

艳阳祠三首

宋濂

九子金铃出九龙,流苏杂彩蹙芙蓉。jiǔ zi jīn líng chū jiǔ lóng,liú sū zá cǎi cù fú róng。
东风不管花无力,吹满昭阳第一宫。dōng fēng bù guǎn huā wú lì,chuī mǎn zhāo yáng dì yī gōng。

艳阳祠三首

宋濂

几番花信逐时添,诸柘新篘酒正甜。jǐ fān huā xìn zhú shí tiān,zhū zhè xīn chōu jiǔ zhèng tián。
莫道晓风犹料峭,内家新赐却寒帘。mò dào xiǎo fēng yóu liào qiào,nèi jiā xīn cì què hán lián。

樱花

宋濂

赏樱日本盛于唐,如被牡丹兼海棠。shǎng yīng rì běn shèng yú táng,rú bèi mǔ dān jiān hǎi táng。
恐是赵昌所难画,春风才起雪吹香。kǒng shì zhào chāng suǒ nán huà,chūn fēng cái qǐ xuě chuī xiāng。
461234