古诗词

吴仲书寄惠墨莲歌以答之

何绛

南海吴生有道士,先世曾为柱下史。nán hǎi wú shēng yǒu dào shì,xiān shì céng wèi zhù xià shǐ。
独遗清白与子孙,牙签万轴廉吏门。dú yí qīng bái yǔ zi sūn,yá qiān wàn zhóu lián lì mén。
岂徒德业嗣前人,文章顷刻成千言。qǐ tú dé yè sì qián rén,wén zhāng qǐng kè chéng qiān yán。
兴酣画笔犹天然,常将墨汁写青莲。xīng hān huà bǐ yóu tiān rán,cháng jiāng mò zhī xiě qīng lián。
造化在指神立臂,以意作画谁能传。zào huà zài zhǐ shén lì bì,yǐ yì zuò huà shuí néng chuán。
去冬裂绢作长幅,寄我江边小茅屋。qù dōng liè juàn zuò zhǎng fú,jì wǒ jiāng biān xiǎo máo wū。
江风吹动江水来,宛如花叶纷相触。jiāng fēng chuī dòng jiāng shuǐ lái,wǎn rú huā yè fēn xiāng chù。
又如四壁生幽香,丛蝶群蜂费翱翔。yòu rú sì bì shēng yōu xiāng,cóng dié qún fēng fèi áo xiáng。
绿头鸭子上壁隐,欲上不上殊踉跄。lǜ tóu yā zi shàng bì yǐn,yù shàng bù shàng shū liáng qiāng。
偶将往事闲相忆,我昔种莲村之侧。ǒu jiāng wǎng shì xián xiāng yì,wǒ xī zhǒng lián cūn zhī cè。
刳木为舟六尺长,朝朝采莲到日昃。kū mù wèi zhōu liù chǐ zhǎng,cháo cháo cǎi lián dào rì zè。
晚来鼓腹卧南窗,香风徐徐生两腋。wǎn lái gǔ fù wò nán chuāng,xiāng fēng xú xú shēng liǎng yè。
茆檐酌酒日三杯,莲实作饭当黍稷。máo yán zhuó jiǔ rì sān bēi,lián shí zuò fàn dāng shǔ jì。
世间理乱总不闻,有名不许时人识。shì jiān lǐ luàn zǒng bù wén,yǒu míng bù xǔ shí rén shí。
转盼星霜三十年,欲求此景安可得。zhuǎn pàn xīng shuāng sān shí nián,yù qiú cǐ jǐng ān kě dé。
跣足蓬头都市行,白日惨惨几无色。xiǎn zú péng tóu dōu shì xíng,bái rì cǎn cǎn jǐ wú sè。
我今坐对吴生墨,香气袭人翠滴滴,仿佛当年事艺植。wǒ jīn zuò duì wú shēng mò,xiāng qì xí rén cuì dī dī,fǎng fú dāng nián shì yì zhí。
吴生吴生自非神手谁能画,因之永悬在高壁。wú shēng wú shēng zì fēi shén shǒu shuí néng huà,yīn zhī yǒng xuán zài gāo bì。

何绛

何绛,与陈恭尹同渡铜鼓洋,访遗臣于海外。又闻桂王在滇,复与恭尹北上,西济湘沅,不得进,乃东游长江,北过黄河,入太行。尝历游江浙及燕、齐、鲁、赵、魏、秦、楚间,终无所就。晚年归乡,隐迹北田。与其兄衡及陈恭尹、陶璜、梁梿合称“北田五子”。著有《不去庐集》。清康熙《顺德县志》卷一三有传。何绛诗,以中山大学图书馆藏旧钞本《不去庐集》为底本,参校民国汪兆镛钞本(简称汪本)及一九七三年何耀光何氏至乐楼影印汪氏微尚斋钞本(简称何本)。 何绛的作品>>

猜您喜欢

珠崖杂咏

何绛

南风轻软浪头疏,艓子开时日出初。nán fēng qīng ruǎn làng tóu shū,dié zi kāi shí rì chū chū。
白发老翁双桨急,蜃楼边去捕飞鱼。bái fā lǎo wēng shuāng jiǎng jí,shèn lóu biān qù bǔ fēi yú。

珠崖杂咏

何绛

海燕层崖结素房,安居未就饱人肠。hǎi yàn céng yá jié sù fáng,ān jū wèi jiù bǎo rén cháng。
覆巢小事君休讶,弱肉人间尽食强。fù cháo xiǎo shì jūn xiū yà,ruò ròu rén jiān jǐn shí qiáng。

赠僧

何绛

振锡东南一载期,入廛垂手几人知。zhèn xī dōng nán yī zài qī,rù chán chuí shǒu jǐ rén zhī。
相逢试问修心事,笑指闲云未去时。xiāng féng shì wèn xiū xīn shì,xiào zhǐ xián yún wèi qù shí。

赠僧

何绛

道貌经年战胜肥,一身衣是旧时衣。dào mào jīng nián zhàn shèng féi,yī shēn yī shì jiù shí yī。
黄梅久待新州獠,切勿逢人说是非。huáng méi jiǔ dài xīn zhōu liáo,qiè wù féng rén shuō shì fēi。

赠少年李道士

何绛

手持二尺黄金简,旧有传家道德经。shǒu chí èr chǐ huáng jīn jiǎn,jiù yǒu chuán jiā dào dé jīng。
吉日天坛朝北斗,少年原是老人星。jí rì tiān tán cháo běi dòu,shǎo nián yuán shì lǎo rén xīng。

广州元夜歌

何绛

穗石春明古洞开,绛花千树布香街。suì shí chūn míng gǔ dòng kāi,jiàng huā qiān shù bù xiāng jiē。
绿舆来往穿花市,半揭珠帘露绣鞋。lǜ yú lái wǎng chuān huā shì,bàn jiē zhū lián lù xiù xié。

广州元夜歌

何绛

永夜花丛百戏张,家家儿女为春忙。yǒng yè huā cóng bǎi xì zhāng,jiā jiā ér nǚ wèi chūn máng。
相过更约相携去,城里新开内教场。xiāng guò gèng yuē xiāng xié qù,chéng lǐ xīn kāi nèi jiào chǎng。

广州元夜歌

何绛

粤秀春山锦绣文,烧香士女日纷纷。yuè xiù chūn shān jǐn xiù wén,shāo xiāng shì nǚ rì fēn fēn。
游人背指呼鸾道,千尺飞楼插白云。yóu rén bèi zhǐ hū luán dào,qiān chǐ fēi lóu chā bái yún。

广州元夜歌

何绛

雁翅城边宝月升,星桥百道彩云凭。yàn chì chéng biān bǎo yuè shēng,xīng qiáo bǎi dào cǎi yún píng。
六榕古寺香烟起,女伴相携礼塔灯。liù róng gǔ sì xiāng yān qǐ,nǚ bàn xiāng xié lǐ tǎ dēng。

广州元夜歌

何绛

谁家年少醉春杯,两朵桃花脸上开。shuí jiā nián shǎo zuì chūn bēi,liǎng duǒ táo huā liǎn shàng kāi。
侧着毡鞋双足热,钟楼西畔打毬回。cè zhe zhān xié shuāng zú rè,zhōng lóu xī pàn dǎ qiú huí。

广州元夜歌

何绛

十五儿郎满面春,槟榔嚼罢露朱唇。shí wǔ ér láng mǎn miàn chūn,bīn láng jué bà lù zhū chún。
越罗衫袖笼瓜子,玉指分开渡与人。yuè luó shān xiù lóng guā zi,yù zhǐ fēn kāi dù yǔ rén。

广州元夜歌

何绛

堂上鸣琴百务休,美人何处不风流。táng shàng míng qín bǎi wù xiū,měi rén hé chù bù fēng liú。
家家弦诵寻常事,最是花时月满楼。jiā jiā xián sòng xún cháng shì,zuì shì huā shí yuè mǎn lóu。

广州元夜歌

何绛

有情夜月上栏杆,穿入疏棂欲寐难。yǒu qíng yè yuè shàng lán gān,chuān rù shū líng yù mèi nán。
搔首起来窗外立,狂吟不觉又更残。sāo shǒu qǐ lái chuāng wài lì,kuáng yín bù jué yòu gèng cán。

广州元夜歌

何绛

少妇闺中学画眉,春山楼外淡相窥。shǎo fù guī zhōng xué huà méi,chūn shān lóu wài dàn xiāng kuī。
不知底事关眉角,恰似山回叠浪时。bù zhī dǐ shì guān méi jiǎo,qià shì shān huí dié làng shí。

广州元夜歌

何绛

铁砚磨穿不惮劳,桃花浪里钓金鳌。tiě yàn mó chuān bù dàn láo,táo huā làng lǐ diào jīn áo。
只因整顿衣冠去,不怕龙门万丈高。zhǐ yīn zhěng dùn yī guān qù,bù pà lóng mén wàn zhàng gāo。