古诗词

和冯少墟先生勉学诗

曹于汴

寻春莫待赏春时,春色何缘过绿枝。xún chūn mò dài shǎng chūn shí,chūn sè hé yuán guò lǜ zhī。
世路由来曾未险,人情只是自生痴。shì lù yóu lái céng wèi xiǎn,rén qíng zhǐ shì zì shēng chī。
合天为我方成我,顺帝不知乃是知。hé tiān wèi wǒ fāng chéng wǒ,shùn dì bù zhī nǎi shì zhī。
大道见前凭认取,相将良友叩明师。dà dào jiàn qián píng rèn qǔ,xiāng jiāng liáng yǒu kòu míng shī。

曹于汴

曹于汴,字自梁,一字贞予,解州安邑(今山西省运城市)人。明代万历二十年(公元1592年)进士。以淮安推官徵授刑科左、右给事中,转吏科给事中,遇事敢言。擢太常少卿。光宗时,转大理少卿。熹宗立,迁左佥都御史,佐赵南星主京察,进吏部右侍郎。力抉善类,为魏忠贤所斥。崇祯初,拜左都御史,振顿宪规。他平生制行高洁,风节凛然。荆著有《仰节堂集》十四卷,与《共发编》均《四库总目》并传于世。崇祯七年(1634年)卒,年77岁。赠太子太保。 曹于汴的作品>>

猜您喜欢

平房成

曹于汴

窄屋苦炎热,新构屋四楹。zhǎi wū kǔ yán rè,xīn gòu wū sì yíng。
屋头不用瓦,甃砖坦以平。wū tóu bù yòng wǎ,zhòu zhuān tǎn yǐ píng。
直西丈有五,向南三丈横。zhí xī zhàng yǒu wǔ,xiàng nán sān zhàng héng。
前时宅基狭,于今不啻弘。qián shí zhái jī xiá,yú jīn bù chì hóng。
夏喜新凉入,冬应暖日融。xià xǐ xīn liáng rù,dōng yīng nuǎn rì róng。
屋里常居处,屋头时一登。wū lǐ cháng jū chù,wū tóu shí yī dēng。
吟馀抱膝坐,饭后绕栏行。yín yú bào xī zuò,fàn hòu rào lán xíng。
采云疑相迩,皓月若增明。cǎi yún yí xiāng ěr,hào yuè ruò zēng míng。
吾此堪颐老,欲拟菟裘营。wú cǐ kān yí lǎo,yù nǐ tú qiú yíng。

癸亥冬得告西还途次漫赋

曹于汴

昨岁长安来,今岁西山去。zuó suì zhǎng ān lái,jīn suì xī shān qù。
道旁相睥睨,来往一何遽。dào páng xiāng pì nì,lái wǎng yī hé jù。
修途旅枕寒,暴客郊原聚。xiū tú lǚ zhěn hán,bào kè jiāo yuán jù。
岂不感君恩,绻绻不可住。qǐ bù gǎn jūn ēn,quǎn quǎn bù kě zhù。
君臣谊自高,行藏别有据。jūn chén yì zì gāo,xíng cáng bié yǒu jù。
凭将迟迟行,聊以答吾遇。píng jiāng chí chí xíng,liáo yǐ dá wú yù。

癸亥冬得告西还途次漫赋

曹于汴

忆得一纪前,新年寓井陉。yì dé yī jì qián,xīn nián yù jǐng xíng。
今日逢元日,依然旧馆亭。jīn rì féng yuán rì,yī rán jiù guǎn tíng。
君恩频予告,授餐烦居停。jūn ēn pín yǔ gào,shòu cān fán jū tíng。
山川似有缘,一笑酌春觥。shān chuān shì yǒu yuán,yī xiào zhuó chūn gōng。
健儿挟弧矢,飞骑堪怡情。jiàn ér xié hú shǐ,fēi qí kān yí qíng。
却怀汉猛士,赤帜拔坚城。què huái hàn měng shì,chì zhì bá jiān chéng。
谁当靖东海,泰运转边庭。shuí dāng jìng dōng hǎi,tài yùn zhuǎn biān tíng。

癸亥冬得告西还途次漫赋

曹于汴

寿阳暂税驾,昌黎诗在墙。shòu yáng zàn shuì jià,chāng lí shī zài qiáng。
读罢行十里,狂风尘沙扬。dú bà xíng shí lǐ,kuáng fēng chén shā yáng。
咫尺不可辨,仆夫冻且僵。zhǐ chǐ bù kě biàn,pū fū dòng qiě jiāng。
踉蹡投旅舍,草榻卧残缸。liáng qiāng tóu lǚ shě,cǎo tà wò cán gāng。
兼之我疾作,中夜起彷徨。jiān zhī wǒ jí zuò,zhōng yè qǐ páng huáng。
行路昔称难,况乃鬓如霜。xíng lù xī chēng nán,kuàng nǎi bìn rú shuāng。
方知倦飞鸟,原来各忖量。fāng zhī juàn fēi niǎo,yuán lái gè cǔn liàng。

癸亥冬得告西还途次漫赋

曹于汴

林皋馀十载,鸥鹭久缔盟。lín gāo yú shí zài,ōu lù jiǔ dì méng。
昼营与夜梦,不离读与耕。zhòu yíng yǔ yè mèng,bù lí dú yǔ gēng。
天子思遗履,起我贰常卿。tiān zi sī yí lǚ,qǐ wǒ èr cháng qīng。
俾之赞风纪,俾之佐铨衡。bǐ zhī zàn fēng jì,bǐ zhī zuǒ quán héng。
有怀埒刍荛,拟将披腹呈。yǒu huái liè chú ráo,nǐ jiāng pī fù chéng。
忽忽仍归去,秋毫报未曾。hū hū réng guī qù,qiū háo bào wèi céng。
官忝真成窃,惭深涕泪零。guān tiǎn zhēn chéng qiè,cán shēn tì lèi líng。
所愿二三子,圣学共阐明。suǒ yuàn èr sān zi,shèng xué gòng chǎn míng。
货利不可嗜,宠荣勿去争。huò lì bù kě shì,chǒng róng wù qù zhēng。
树人将在此,慎莫藐予听。shù rén jiāng zài cǐ,shèn mò miǎo yǔ tīng。

归田园

曹于汴

田园二载别,重到理蒿莱。tián yuán èr zài bié,zhòng dào lǐ hāo lái。
虽然吾年老,尚堪历陇崖。suī rán wú nián lǎo,shàng kān lì lǒng yá。
比舍旧农侣,斗酒来追陪。bǐ shě jiù nóng lǚ,dòu jiǔ lái zhuī péi。
及时播嘉榖,引水灌新栽。jí shí bō jiā gǔ,yǐn shuǐ guàn xīn zāi。
乘凉就茂树,踞地席青苔。chéng liáng jiù mào shù,jù dì xí qīng tái。
昼永眠深洞,朗吟荡胸怀。zhòu yǒng mián shēn dòng,lǎng yín dàng xiōng huái。
童子为治食,搴蔬向篱隈。tóng zi wèi zhì shí,qiān shū xiàng lí wēi。
两盂腹已果,千钟安用哉。liǎng yú fù yǐ guǒ,qiān zhōng ān yòng zāi。
最喜延三益,妙道相取裁。zuì xǐ yán sān yì,miào dào xiāng qǔ cái。
善言逾琼璧,良士杞梓才。shàn yán yú qióng bì,liáng shì qǐ zǐ cái。
不藉好修士,谁与奠埏埃。bù jí hǎo xiū shì,shuí yǔ diàn shān āi。

赠别李本晦侍御二首

曹于汴

吾身若虚空,气形凝未聚。wú shēn ruò xū kōng,qì xíng níng wèi jù。
浮荣与浮名,奚所凭而住。fú róng yǔ fú míng,xī suǒ píng ér zhù。
所以达观人,不以萦其虑。suǒ yǐ dá guān rén,bù yǐ yíng qí lǜ。
虚空何边涯,茫无析别处。xū kōng hé biān yá,máng wú xī bié chù。
所以大心人,似千花共树。suǒ yǐ dà xīn rén,shì qiān huā gòng shù。
离亭我送君,杯酒莫踌躇。lí tíng wǒ sòng jūn,bēi jiǔ mò chóu chú。
君固河东留,我已江西去。jūn gù hé dōng liú,wǒ yǐ jiāng xī qù。
捶碎匡庐山,面面两相觑。chuí suì kuāng lú shān,miàn miàn liǎng xiāng qù。
但会虚空身,肯令沾飞絮。dàn huì xū kōng shēn,kěn lìng zhān fēi xù。

赠别李本晦侍御二首

曹于汴

我昔弱冠时,不揆慕往圣。wǒ xī ruò guān shí,bù kuí mù wǎng shèng。
谁其示我学,吾与渠共命。shuí qí shì wǒ xué,wú yǔ qú gòng mìng。
浮沉数十年,简帙窥先正。fú chén shù shí nián,jiǎn zhì kuī xiān zhèng。
元公及纯公,金溪有子静。yuán gōng jí chún gōng,jīn xī yǒu zi jìng。
江门果自然,姚江揭大柄。jiāng mén guǒ zì rán,yáo jiāng jiē dà bǐng。
泰州简而要,二溪之言莹。tài zhōu jiǎn ér yào,èr xī zhī yán yíng。
垂老逢吉水,一睹真率性。chuí lǎo féng jí shuǐ,yī dǔ zhēn lǜ xìng。
率性匪等闲,须理融欲净。lǜ xìng fěi děng xián,xū lǐ róng yù jìng。
岂乏为义人,戕性滋世病。qǐ fá wèi yì rén,qiāng xìng zī shì bìng。
不思勉而始,不思勉以竟。bù sī miǎn ér shǐ,bù sī miǎn yǐ jìng。
归去告先生,当不我为佞。guī qù gào xiān shēng,dāng bù wǒ wèi nìng。

久旱祷雨有应

曹于汴

利珰凿地脉,名山不能云。lì dāng záo dì mài,míng shān bù néng yún。
关市纷豺虎,戾气彻苍旻。guān shì fēn chái hǔ,lì qì chè cāng mín。
去年六月书不雨,迨今河汉飞红尘。qù nián liù yuè shū bù yǔ,dài jīn hé hàn fēi hóng chén。
昔闻土养人,今见人食土。xī wén tǔ yǎng rén,jīn jiàn rén shí tǔ。
饥来去何之,凄凉空败堵。jī lái qù hé zhī,qī liáng kōng bài dǔ。
父子忍仳离,白骨暴如莽。fù zi rěn pǐ lí,bái gǔ bào rú mǎng。
饿夫十八万,枵然聚畿辅。è fū shí bā wàn,xiāo rán jù jī fǔ。
路逢榷利人,不言而敢怒。lù féng què lì rén,bù yán ér gǎn nù。
我皇恻恻躬祷桑,以实不以文煌煌。wǒ huáng cè cè gōng dǎo sāng,yǐ shí bù yǐ wén huáng huáng。
釐弊无异除新法,剔奸何啻烹弘羊。lí bì wú yì chú xīn fǎ,tī jiān hé chì pēng hóng yáng。
颂声成轰雷,喜气成灵澍。sòng shēng chéng hōng léi,xǐ qì chéng líng shù。
虽然草始青,鼓腹若大餔。suī rán cǎo shǐ qīng,gǔ fù ruò dà bù。
家家机杼鸣,处处禾黍布。jiā jiā jī zhù míng,chù chù hé shǔ bù。
公家固不贫,万里尽外库。gōng jiā gù bù pín,wàn lǐ jǐn wài kù。
君不见从来大乱兴,每自荒年起。jūn bù jiàn cóng lái dà luàn xīng,měi zì huāng nián qǐ。
民饥则流流则聚,一夫揭竿大事圮。mín jī zé liú liú zé jù,yī fū jiē gān dà shì pǐ。
迩来景象亦如此,不有甘霖胡恃矣。ěr lái jǐng xiàng yì rú cǐ,bù yǒu gān lín hú shì yǐ。

漫歌行

曹于汴

白浪如山海若怒,万石之舟一粟沦。bái làng rú shān hǎi ruò nù,wàn shí zhī zhōu yī sù lún。
几人方竞渡,几人方问津。jǐ rén fāng jìng dù,jǐ rén fāng wèn jīn。
亦闻炎荒成白骨,徘徊铜柱颜为忻。yì wén yán huāng chéng bái gǔ,pái huái tóng zhù yán wèi xīn。
白骨枯不灵,辛苦谁为陈。bái gǔ kū bù líng,xīn kǔ shuí wèi chén。
中心有所驱,四体不相仁。zhōng xīn yǒu suǒ qū,sì tǐ bù xiāng rén。
周道有华堂,桂栋柏为梁。zhōu dào yǒu huá táng,guì dòng bǎi wèi liáng。
琼玖为茵席,椒兰何芬芳。qióng jiǔ wèi yīn xí,jiāo lán hé fēn fāng。
苦乐一以殊,归去畴踟蹰。kǔ lè yī yǐ shū,guī qù chóu chí chú。
为谢行役子,勿劳相招呼。wèi xiè xíng yì zi,wù láo xiāng zhāo hū。

从征行

曹于汴

十载从征战,白刃如饴面衔镞,天寒日暮沙场宿。shí zài cóng zhēng zhàn,bái rèn rú yí miàn xián zú,tiān hán rì mù shā chǎng sù。
饮血枕髑髅,云黑阴鬼哭。yǐn xuè zhěn dú lóu,yún hēi yīn guǐ kū。
百殆适不危,千虑繁心目。bǎi dài shì bù wēi,qiān lǜ fán xīn mù。
跫然喜客至,踉蹡相徵逐。qióng rán xǐ kè zhì,liáng qiāng xiāng zhēng zhú。
首问功高官爵荣,次问黄金富千斛。shǒu wèn gōng gāo guān jué róng,cì wèn huáng jīn fù qiān hú。
吁嗟乎利锢人乃若此,今人重利重于死。xū jiē hū lì gù rén nǎi ruò cǐ,jīn rén zhòng lì zhòng yú sǐ。

贾玉行

曹于汴

贾人贾玉交琳琅,栖栖楚客何彷徨。jiǎ rén jiǎ yù jiāo lín láng,qī qī chǔ kè hé páng huáng。
只知三献终当售,谁知两足刖堪伤。zhǐ zhī sān xiàn zhōng dāng shòu,shuí zhī liǎng zú yuè kān shāng。
苏秦贾舌以舌死,丈夫未遇盍括囊。sū qín jiǎ shé yǐ shé sǐ,zhàng fū wèi yù hé kuò náng。
苏秦死,齐不存,怀璧为罪胡璧珍。sū qín sǐ,qí bù cún,huái bì wèi zuì hú bì zhēn。
尼父游遨七十二,价不可求但可俟。ní fù yóu áo qī shí èr,jià bù kě qiú dàn kě qí。

濯德歌

曹于汴

一纬错,一疋恶。yī wěi cuò,yī pǐ è。
纤尘能障玉壶冰,尺雾犹堪翳太清。xiān chén néng zhàng yù hú bīng,chǐ wù yóu kān yì tài qīng。
宣尼濯德精弥精,荡以江汉之砰磅。xuān ní zhuó dé jīng mí jīng,dàng yǐ jiāng hàn zhī pēng bàng。
涤髓沥肠中外莹,毛可以吹疵何生。dí suǐ lì cháng zhōng wài yíng,máo kě yǐ chuī cī hé shēng。
畴为濯之时,衾影我独知。chóu wèi zhuó zhī shí,qīn yǐng wǒ dú zhī。
急遽共流离,畴为濯之具。jí jù gòng liú lí,chóu wèi zhuó zhī jù。
上帝时汝顾,翼翼恐以惧。shàng dì shí rǔ gù,yì yì kǒng yǐ jù。

慎防歌

曹于汴

寸心有刀锋,刀锋森如麻。cùn xīn yǒu dāo fēng,dāo fēng sēn rú má。
亦有水与火,焚溺夐无涯。yì yǒu shuǐ yǔ huǒ,fén nì xiòng wú yá。
抑亦工变幻,朝人暮为蛇。yì yì gōng biàn huàn,cháo rén mù wèi shé。
忽以阴,忽以晴。hū yǐ yīn,hū yǐ qíng。
忽以凤舞,忽以鸮鸣。hū yǐ fèng wǔ,hū yǐ xiāo míng。
忽以虎啸,忽以鼠惊。hū yǐ hǔ xiào,hū yǐ shǔ jīng。
当其未变时,羊肠望路岐。dāng qí wèi biàn shí,yáng cháng wàng lù qí。
及其变已成,千寻泻建瓴。jí qí biàn yǐ chéng,qiān xún xiè jiàn líng。
本来面貌果如何,凭君认取莫蹉跎。běn lái miàn mào guǒ rú hé,píng jūn rèn qǔ mò cuō tuó。
刀锋水火原无有,慎防勿令微成多。dāo fēng shuǐ huǒ yuán wú yǒu,shèn fáng wù lìng wēi chéng duō。

近观歌

曹于汴

近以观远,人以观天。jìn yǐ guān yuǎn,rén yǐ guān tiān。
我以观物,后以观前。wǒ yǐ guān wù,hòu yǐ guān qián。
小以亲巨,偏以观全。xiǎo yǐ qīn jù,piān yǐ guān quán。
粗以观细,显以观玄。cū yǐ guān xì,xiǎn yǐ guān xuán。
枝头一珠露,万古包鸿蒙。zhī tóu yī zhū lù,wàn gǔ bāo hóng méng。
鸿蒙不缘腐草隔,仍向秋萤见化工。hóng méng bù yuán fǔ cǎo gé,réng xiàng qiū yíng jiàn huà gōng。
一呼天地始,一吸天地终。yī hū tiān dì shǐ,yī xī tiān dì zhōng。
所以圣王不下榻,康民阜物成丰功。suǒ yǐ shèng wáng bù xià tà,kāng mín fù wù chéng fēng gōng。