古诗词

息中山亭子

唐顺之

日日尘沙里,深愁行路难。rì rì chén shā lǐ,shēn chóu xíng lù nán。
孤亭自超旷,过客暂盘桓。gū tíng zì chāo kuàng,guò kè zàn pán huán。
霜重飘梧叶,云轻度石栏。shuāng zhòng piāo wú yè,yún qīng dù shí lán。
不能千日醉,幸托一枝安。bù néng qiān rì zuì,xìng tuō yī zhī ān。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

赠都督万鹿园四首次思节韵

唐顺之

几年枯寂学全真,一握兵机运鬼神。jǐ nián kū jì xué quán zhēn,yī wò bīng jī yùn guǐ shén。
骄养义儿皆判死,灰心禅客亦投身。jiāo yǎng yì ér jiē pàn sǐ,huī xīn chán kè yì tóu shēn。
独承利镞生如剩,遍散黄金家益贫。dú chéng lì zú shēng rú shèng,biàn sàn huáng jīn jiā yì pín。
直欲填桥跨沧海,先声万里走波臣。zhí yù tián qiáo kuà cāng hǎi,xiān shēng wàn lǐ zǒu bō chén。

赠都督万鹿园四首次思节韵

唐顺之

暂脱荷衣事鼓鼙,从军亦复有新诗。zàn tuō hé yī shì gǔ pí,cóng jūn yì fù yǒu xīn shī。
犯难甘为智士笑,还山肯顾道人期。fàn nán gān wèi zhì shì xiào,hái shān kěn gù dào rén qī。
申胥自信知天定,李广何心计数奇。shēn xū zì xìn zhī tiān dìng,lǐ guǎng hé xīn jì shù qí。
尊伦运筹今巳就,潢池跳跃欲奚为。zūn lún yùn chóu jīn sì jiù,huáng chí tiào yuè yù xī wèi。

赠都督万鹿园四首次思节韵

唐顺之

许国谁能似尔真,每忧时变几伤神。xǔ guó shuí néng shì ěr zhēn,měi yōu shí biàn jǐ shāng shén。
试看养乱偷生□,共是腰金拖玉身。shì kàn yǎng luàn tōu shēng,gòng shì yāo jīn tuō yù shēn。
杼轴千家愁命尽,转输万里叹师贫。zhù zhóu qiān jiā chóu mìng jǐn,zhuǎn shū wàn lǐ tàn shī pín。
饥馑干戈今并急,谟谋全仰二三臣。jī jǐn gàn gē jīn bìng jí,mó móu quán yǎng èr sān chén。

赠都督万鹿园四首次思节韵

唐顺之

寒宵清啸杂征鼙,抚剑刘琨本善诗。hán xiāo qīng xiào zá zhēng pí,fǔ jiàn liú kūn běn shàn shī。
开幕待降收死力,隔江遣谍刻还期。kāi mù dài jiàng shōu sǐ lì,gé jiāng qiǎn dié kè hái qī。
功须因败番成巧,算恰当机不见奇。gōng xū yīn bài fān chéng qiǎo,suàn qià dāng jī bù jiàn qí。
长子帅师今在尔,道傍筑室莫轻为。zhǎng zi shuài shī jīn zài ěr,dào bàng zhù shì mò qīng wèi。

万思节工于诗而又学射次韵答之

唐顺之

衣钵寂寥吾且老,文章锻炼子能工。yī bō jì liáo wú qiě lǎo,wén zhāng duàn liàn zi néng gōng。
一源已谓出天稷,六义还须继国风。yī yuán yǐ wèi chū tiān jì,liù yì hái xū jì guó fēng。
深穷别趣元关理,力造奇言不露锋。shēn qióng bié qù yuán guān lǐ,lì zào qí yán bù lù fēng。
便是诗家射雕手,何须射艺又兼通。biàn shì shī jiā shè diāo shǒu,hé xū shè yì yòu jiān tōng。

咏俞虚江参将四首

唐顺之

将军意气夐无伦,感激宁辞血战频。jiāng jūn yì qì xiòng wú lún,gǎn jī níng cí xuè zhàn pín。
手抟鬼夷尝百种,身悬鲸海历三春。shǒu tuán guǐ yí cháng bǎi zhǒng,shēn xuán jīng hǎi lì sān chūn。
扫空巢穴多深夜,夺得艅艎只数人。sǎo kōng cháo xué duō shēn yè,duó dé yú huáng zhǐ shù rén。
此日渠魁当授首,策勋早见上麒麟。cǐ rì qú kuí dāng shòu shǒu,cè xūn zǎo jiàn shàng qí lín。

咏俞虚江参将四首

唐顺之

知君兵计原儒术,儒术深明计转工。zhī jūn bīng jì yuán rú shù,rú shù shēn míng jì zhuǎn gōng。
洞识天符非候气,妙穷火力不因风。dòng shí tiān fú fēi hòu qì,miào qióng huǒ lì bù yīn fēng。
巨鱼射处波神遁,雄剑鸣时水怪空。jù yú shè chù bō shén dùn,xióng jiàn míng shí shuǐ guài kōng。
却笑贼徒能嶞□,几人䦛䦟劫灰中。què xiào zéi tú néng duò,jǐ rén zhèng wěn jié huī zhōng。

咏俞虚江参将四首

唐顺之

昔破交夷尚少年,秘经曾自白猿传。xī pò jiāo yí shàng shǎo nián,mì jīng céng zì bái yuán chuán。
一军尽署沧溟里,百战常居士卒先。yī jūn jǐn shǔ cāng míng lǐ,bǎi zhàn cháng jū shì zú xiān。
龙为求群窥剑匣,蜃因吐气护楼船。lóng wèi qiú qún kuī jiàn xiá,shèn yīn tǔ qì hù lóu chuán。
寻常啮齿非无为,不荡三韩誓不旋。xún cháng niè chǐ fēi wú wèi,bù dàng sān hán shì bù xuán。

咏俞虚江参将四首

唐顺之

绝岛诸蛮次第芟,中宵蓐食理征衫。jué dǎo zhū mán cì dì shān,zhōng xiāo rù shí lǐ zhēng shān。
舱通木井三年水,樯转铜乌万里帆。cāng tōng mù jǐng sān nián shuǐ,qiáng zhuǎn tóng wū wàn lǐ fān。
军斗稀鸣人莫犯,身衣常解士争衔。jūn dòu xī míng rén mò fàn,shēn yī cháng jiě shì zhēng xián。
功成他日谁能颂,海上磨厓大字嵌。gōng chéng tā rì shuí néng sòng,hǎi shàng mó yá dà zì qiàn。

万思节以集中无名作诗见贻二首其一

唐顺之

学道频年慕屡空,支离犹堕语言中。xué dào pín nián mù lǚ kōng,zhī lí yóu duò yǔ yán zhōng。
不是班生表人物,徙然杨子戏雕虫。bù shì bān shēng biǎo rén wù,xǐ rán yáng zi xì diāo chóng。
书字书名吾岂敢,得皮得髓子应同。shū zì shū míng wú qǐ gǎn,dé pí dé suǐ zi yīng tóng。
他年郊畤传中说,倘借名卿孰过公。tā nián jiāo zhì chuán zhōng shuō,tǎng jiè míng qīng shú guò gōng。

次万思节韵萧芝田二首

唐顺之

屠龙老已知无用,一遇时艰见术精。tú lóng lǎo yǐ zhī wú yòng,yī yù shí jiān jiàn shù jīng。
淬就戈矛皆吐火,幻成狮象总疑兵。cuì jiù gē máo jiē tǔ huǒ,huàn chéng shī xiàng zǒng yí bīng。
空中堕语人无迹,地底藏雷贼不惊。kōng zhōng duò yǔ rén wú jì,dì dǐ cáng léi zéi bù jīng。
战胜何心邀重赏,由来只欲赌声名。zhàn shèng hé xīn yāo zhòng shǎng,yóu lái zhǐ yù dǔ shēng míng。

次万思节韵萧芝田二首

唐顺之

共说火攻为上策,秘方谁复似君能。gòng shuō huǒ gōng wèi shàng cè,mì fāng shuí fù shì jūn néng。
石飞陡使晴鸣雹,机转真疑夏造冰。shí fēi dǒu shǐ qíng míng báo,jī zhuǎn zhēn yí xià zào bīng。
鲁国云梯犹自拙,楚中燧象未须惊。lǔ guó yún tī yóu zì zhuō,chǔ zhōng suì xiàng wèi xū jīng。
么么倭鬼那堪算,破虏横行记昔曾。me me wō guǐ nà kān suàn,pò lǔ héng xíng jì xī céng。

癸卯送仲弟正之赴试

唐顺之

偶因今日送行处,尚忆当年听鹿鸣。ǒu yīn jīn rì sòng xíng chù,shàng yì dāng nián tīng lù míng。
马氏白眉占仲子,吴门霜鬓愧难兄。mǎ shì bái méi zhàn zhòng zi,wú mén shuāng bìn kuì nán xiōng。
秋来一雁寒江影,天外三山古帝城。qiū lái yī yàn hán jiāng yǐng,tiān wài sān shān gǔ dì chéng。
此去骞腾非所羡,期无温饱负平生。cǐ qù qiān téng fēi suǒ xiàn,qī wú wēn bǎo fù píng shēng。

题王世新一枝窝三首

唐顺之

萧然环堵傍湖坳,半瓦参差半覆茅。xiāo rán huán dǔ bàng hú ào,bàn wǎ cān chà bàn fù máo。
钟鼎相传精古字,户庭不出玩初爻。zhōng dǐng xiāng chuán jīng gǔ zì,hù tíng bù chū wán chū yáo。
纷华燕雀窥金屋,空旷鶢鶋占海郊。fēn huá yàn què kuī jīn wū,kōng kuàng yuán jū zhàn hǎi jiāo。
荣寂两忘非所事,一枝聊尔寄吾巢。róng jì liǎng wàng fēi suǒ shì,yī zhī liáo ěr jì wú cháo。

题王世新一枝窝三首

唐顺之

自笑名场久脱羁,敝庐岁岁理新茨。zì xiào míng chǎng jiǔ tuō jī,bì lú suì suì lǐ xīn cí。
试看绕树空三匝,何似巢林寄一枝。shì kàn rào shù kōng sān zā,hé shì cháo lín jì yī zhī。
闲行蓬藋孤飞处,晏坐榆榜敛翼时。xián xíng péng diào gū fēi chù,yàn zuò yú bǎng liǎn yì shí。
寂寞漆园千载后,心期应只许君知。jì mò qī yuán qiān zài hòu,xīn qī yīng zhǐ xǔ jūn zhī。