古诗词

息中山亭子

唐顺之

日日尘沙里,深愁行路难。rì rì chén shā lǐ,shēn chóu xíng lù nán。
孤亭自超旷,过客暂盘桓。gū tíng zì chāo kuàng,guò kè zàn pán huán。
霜重飘梧叶,云轻度石栏。shuāng zhòng piāo wú yè,yún qīng dù shí lán。
不能千日醉,幸托一枝安。bù néng qiān rì zuì,xìng tuō yī zhī ān。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

寿陆师慎斋七十

唐顺之

廿年不向市城行,闲看桑麻自长成。niàn nián bù xiàng shì chéng xíng,xián kàn sāng má zì zhǎng chéng。
道貌肥来知战胜,儒冠挂后觉身轻。dào mào féi lái zhī zhàn shèng,rú guān guà hòu jué shēn qīng。
北窗意味人千古,西序声名子一经。běi chuāng yì wèi rén qiān gǔ,xī xù shēng míng zi yī jīng。
髫龀门生今白首,称觞还听后堂笙。tiáo chèn mén shēng jīn bái shǒu,chēng shāng hái tīng hòu táng shēng。

曹霜崖六十

唐顺之

道人容色自臞然,几岁江皋蹑紫烟。dào rén róng sè zì qú rán,jǐ suì jiāng gāo niè zǐ yān。
谢氏家儿如玉树,周时柱史是神仙。xiè shì jiā ér rú yù shù,zhōu shí zhù shǐ shì shén xiān。
鼎成灵药方皆验,书贮名山世未传。dǐng chéng líng yào fāng jiē yàn,shū zhù míng shān shì wèi chuán。
懒散自怜蒲柳质,相从拟欲学长年。lǎn sàn zì lián pú liǔ zhì,xiāng cóng nǐ yù xué zhǎng nián。

司训殷龙岩寿诗

唐顺之

白头博士早悬车,鸠杖扶身八十余。bái tóu bó shì zǎo xuán chē,jiū zhàng fú shēn bā shí yú。
甲子暗占绛老岁,今文口授伏生书。jiǎ zi àn zhàn jiàng lǎo suì,jīn wén kǒu shòu fú shēng shū。
清尊只许通门客,隐几何心出里闾。qīng zūn zhǐ xǔ tōng mén kè,yǐn jǐ hé xīn chū lǐ lǘ。
应笑嬴金无所用,仙郎才藻更谁如。yīng xiào yíng jīn wú suǒ yòng,xiān láng cái zǎo gèng shuí rú。

杨医士六十

唐顺之

衣裁鹤氅鹖为冠,数卷方书一草庵。yī cái hè chǎng hé wèi guān,shù juǎn fāng shū yī cǎo ān。
绛县老人知几岁,太仓仙令却多男。jiàng xiàn lǎo rén zhī jǐ suì,tài cāng xiān lìng què duō nán。
不为避人居郭外,每因采药到山南。bù wèi bì rén jū guō wài,měi yīn cǎi yào dào shān nán。
年来颇讶婴儿色,道术从知宿所探。nián lái pǒ yà yīng ér sè,dào shù cóng zhī sù suǒ tàn。

褚怡闲六十

唐顺之

古来仙客说长髯,今日髯翁亦是仙。gǔ lái xiān kè shuō zhǎng rán,jīn rì rán wēng yì shì xiān。
家近县门不识令,身居城郭亦耕田。jiā jìn xiàn mén bù shí lìng,shēn jū chéng guō yì gēng tián。
鸠形正可供扶杖,亥字还看纪岁年。jiū xíng zhèng kě gōng fú zhàng,hài zì hái kàn jì suì nián。
共羡高门将有待,贤郎文藻更翩翩。gòng xiàn gāo mén jiāng yǒu dài,xián láng wén zǎo gèng piān piān。

赠宜兴闵翁八十寿诗

唐顺之

古貌翛然山泽臞,力田还是汉人余。gǔ mào xiāo rán shān zé qú,lì tián hái shì hàn rén yú。
久谙汜胜齐民术,闲读周侯风土书。jiǔ ān sì shèng qí mín shù,xián dú zhōu hóu fēng tǔ shū。
桑榆暧暧随行径,弟子欣欣与燕居。sāng yú ài ài suí xíng jìng,dì zi xīn xīn yǔ yàn jū。
驷马从来足忧患,羡君身世更何如。sì mǎ cóng lái zú yōu huàn,xiàn jūn shēn shì gèng hé rú。

赠天宁寺僧八十

唐顺之

化城东畔驻三乘,祝发从师记昔曾。huà chéng dōng pàn zhù sān chéng,zhù fā cóng shī jì xī céng。
频着袈裟迎上客,自分斋饭与游僧。pín zhe jiā shā yíng shàng kè,zì fēn zhāi fàn yǔ yóu sēng。
谈经几夜窗飞雨,削杖先年手种藤。tán jīng jǐ yè chuāng fēi yǔ,xuē zhàng xiān nián shǒu zhǒng téng。
因笑马鸣身巳老,欲凭弟子为传灯。yīn xiào mǎ míng shēn sì lǎo,yù píng dì zi wèi chuán dēng。

怀竹叔寿诗

唐顺之

门傍清溪长自扃,阴阴丛竹绕幽庭。mén bàng qīng xī zhǎng zì jiōng,yīn yīn cóng zhú rào yōu tíng。
地偏南郭人堪隐,秋尽困篱菊正馨。dì piān nán guō rén kān yǐn,qiū jǐn kùn lí jú zhèng xīn。
笑傲百年惟稼圃,风流两世擅丹青。xiào ào bǎi nián wéi jià pǔ,fēng liú liǎng shì shàn dān qīng。
不须海上求灵药,元是江边老岁星。bù xū hǎi shàng qiú líng yào,yuán shì jiāng biān lǎo suì xīng。

杨医士寿诗

唐顺之

东亭先生富道术,隐居城郭似江湖。dōng tíng xiān shēng fù dào shù,yǐn jū chéng guō shì jiāng hú。
随身长挟双白鹿,入市只悬一玉壶。suí shēn zhǎng xié shuāng bái lù,rù shì zhǐ xuán yī yù hú。
社中渐觉推前辈,门外从教满病夫。shè zhōng jiàn jué tuī qián bèi,mén wài cóng jiào mǎn bìng fū。
子亦文园高卧客,年来肺气为君苏。zi yì wén yuán gāo wò kè,nián lái fèi qì wèi jūn sū。

赠丹阳汤孺人寿诗

唐顺之

少年为妇舅姑前,及见黄门正拜官。shǎo nián wèi fù jiù gū qián,jí jiàn huáng mén zhèng bài guān。
乔木门前经几世,曾孙膝下且胜冠。qiáo mù mén qián jīng jǐ shì,céng sūn xī xià qiě shèng guān。
中厨列鼎堪调膳,永夜真心忆和丸。zhōng chú liè dǐng kān diào shàn,yǒng yè zhēn xīn yì hé wán。
闻道仙郎拜嘉庆,沾恩新自五云端。wén dào xiān láng bài jiā qìng,zhān ēn xīn zì wǔ yún duān。

谒文敏杨太师墓次江提学韵

唐顺之

野狐三度扈王师,诸将从公受指麾。yě hú sān dù hù wáng shī,zhū jiāng cóng gōng shòu zhǐ huī。
赐解御裘冬觉暖,诏裁密旨夜常随。cì jiě yù qiú dōng jué nuǎn,zhào cái mì zhǐ yè cháng suí。
前筹不数貔貅力,末命仍归喉舌司。qián chóu bù shù pí xiū lì,mò mìng réng guī hóu shé sī。
万里回銮惊驾晏,军中未有一人知。wàn lǐ huí luán jīng jià yàn,jūn zhōng wèi yǒu yī rén zhī。

北郭谒宋邹道乡文忠公墓

唐顺之

宋代巳经三易世,忠公遗墓尚嶙峋。sòng dài sì jīng sān yì shì,zhōng gōng yí mù shàng lín xún。
敢言有志成慈母,逮罪何期及故人。gǎn yán yǒu zhì chéng cí mǔ,dǎi zuì hé qī jí gù rén。
黄阁十年终卖王,瘴烟万里合投身。huáng gé shí nián zhōng mài wáng,zhàng yān wàn lǐ hé tóu shēn。
巳分此生堪客死,魂归犹是故乡春。sì fēn cǐ shēng kān kè sǐ,hún guī yóu shì gù xiāng chūn。

读东坡诗戏作

唐顺之

公诗句句写胸臆,一滴冰成大海翻。gōng shī jù jù xiě xiōng yì,yī dī bīng chéng dà hǎi fān。
方皋牝牡无定相,曼倩滑稽有至言。fāng gāo pìn mǔ wú dìng xiāng,màn qiàn huá jī yǒu zhì yán。
扫除李杜刍狗语,出入鬼神傀儡门。sǎo chú lǐ dù chú gǒu yǔ,chū rù guǐ shén guī lěi mén。
异代或疑后身在,告终此地招其魂。yì dài huò yí hòu shēn zài,gào zhōng cǐ dì zhāo qí hún。

钱心渔挽诗

唐顺之

心渔先生不可见,尚忆吹箫卧草堂。xīn yú xiān shēng bù kě jiàn,shàng yì chuī xiāo wò cǎo táng。
垂纶老作江潭客,得姓元从吴越王。chuí lún lǎo zuò jiāng tán kè,dé xìng yuán cóng wú yuè wáng。
贫病一生心自足,云山千里兴难忘。pín bìng yī shēng xīn zì zú,yún shān qiān lǐ xīng nán wàng。
更闻治命真堪纪,人世空矜石椁藏。gèng wén zhì mìng zhēn kān jì,rén shì kōng jīn shí guǒ cáng。

喇嘛翠峰老僧挽诗三首

唐顺之

枯木寒岩亦未真,走盘珠子自精神。kū mù hán yán yì wèi zhēn,zǒu pán zhū zi zì jīng shén。
三餐煮籺一生事,屡岁斋僧几万人。sān cān zhǔ hé yī shēng shì,lǚ suì zhāi sēng jǐ wàn rén。
铸冶金容瞻气象,圆通天眼悟根因。zhù yě jīn róng zhān qì xiàng,yuán tōng tiān yǎn wù gēn yīn。
欲上伏牛心未了,了心应待再来身。yù shàng fú niú xīn wèi le,le xīn yīng dài zài lái shēn。