古诗词

苏校十周年纪念书事

吴妍因

贾生过暴秦,陶公咏荆卿。jiǎ shēng guò bào qín,táo gōng yǒng jīng qīng。
我师二人意,像政饰庠黉。wǒ shī èr rén yì,xiàng zhèng shì xiáng hóng。
峨峨冠冕旒,拂拂垂络缨。é é guān miǎn liú,fú fú chuí luò yīng。
衰衣绘龙藻,剑佩杂琼瑛。shuāi yī huì lóng zǎo,jiàn pèi zá qióng yīng。
飒飒须眉间,戾气颇纷呈。sà sà xū méi jiān,lì qì pǒ fēn chéng。
长目习狼顾,蜂准如钩撑。zhǎng mù xí láng gù,fēng zhǔn rú gōu chēng。
口阖犬牙突,颧高獾颊横。kǒu hé quǎn yá tū,quán gāo huān jiá héng。
俨然豺虎姿,专制临百城。yǎn rán chái hǔ zī,zhuān zhì lín bǎi chéng。
象物既铸鼎,秉笔复题名。xiàng wù jì zhù dǐng,bǐng bǐ fù tí míng。
谥之曰魔王,大书榜诸楹。shì zhī yuē mó wáng,dà shū bǎng zhū yíng。
我故疾秦王,慨然思荆生。wǒ gù jí qín wáng,kǎi rán sī jīng shēng。
匕首未见中,铁锥亦无成。bǐ shǒu wèi jiàn zhōng,tiě zhuī yì wú chéng。
安然死沙丘,身首犹相盛。ān rán sǐ shā qiū,shēn shǒu yóu xiāng shèng。
天道不可知,众目空怒瞪。tiān dào bù kě zhī,zhòng mù kōng nù dèng。
作此代陈尸,三日不一振。zuò cǐ dài chén shī,sān rì bù yī zhèn。
终之付楚炬,顷刻加煎烹。zhōng zhī fù chǔ jù,qǐng kè jiā jiān pēng。
示与众共弃,聊以报焚坑。shì yǔ zhòng gòng qì,liáo yǐ bào fén kēng。
讵彼主校者,目骇心震惊。jù bǐ zhǔ xiào zhě,mù hài xīn zhèn jīng。
谓我有所激,忿忿示不平。wèi wǒ yǒu suǒ jī,fèn fèn shì bù píng。
深恐触时忌,巢覆卵亦倾。shēn kǒng chù shí jì,cháo fù luǎn yì qīng。
欲我撤之去,与我争硁硁。yù wǒ chè zhī qù,yǔ wǒ zhēng kēng kēng。
一笑逊谢之,区区但编氓。yī xiào xùn xiè zhī,qū qū dàn biān máng。
愧不知时事,岂怀愤世情。kuì bù zhī shí shì,qǐ huái fèn shì qíng。
藉曰有所指,亦莫与抗争。jí yuē yǒu suǒ zhǐ,yì mò yǔ kàng zhēng。
荆卿久绝迹,力士复销声。jīng qīng jiǔ jué jì,lì shì fù xiāo shēng。
况乃迂且腐,辞拙不知兵。kuàng nǎi yū qiě fǔ,cí zhuō bù zhī bīng。
未能斥辛垣,尤怠篝狐鸣。wèi néng chì xīn yuán,yóu dài gōu hú míng。
徒为儿戏事,诚何足重轻。tú wèi ér xì shì,chéng hé zú zhòng qīng。
偶语倘不免,菹醢愿独撄。ǒu yǔ tǎng bù miǎn,jū hǎi yuàn dú yīng。
转可不蹈海,徒饱鲨与鲸。zhuǎn kě bù dǎo hǎi,tú bǎo shā yǔ jīng。
不则且苟延,他日看子婴。bù zé qiě gǒu yán,tā rì kàn zi yīng。
猜您喜欢

自怜

吴妍因

坐待东风解冻时,林花看发向阳枝。zuò dài dōng fēng jiě dòng shí,lín huā kàn fā xiàng yáng zhī。
自怜忽忽随冬尽,纵欲迎春岁已迟。zì lián hū hū suí dōng jǐn,zòng yù yíng chūn suì yǐ chí。

春日感事二首

吴妍因

夜来风雨震春雷,欹壁危楼势欲摧。yè lái fēng yǔ zhèn chūn léi,yī bì wēi lóu shì yù cuī。
红杏满园新笋茁,草虫启户一徘徊。hóng xìng mǎn yuán xīn sǔn zhuó,cǎo chóng qǐ hù yī pái huái。

春日感事二首

吴妍因

残雪零冰已荡然,桃花流水涨前川。cán xuě líng bīng yǐ dàng rán,táo huā liú shuǐ zhǎng qián chuān。
急流倘没滩头穴,蚁命何妨不苟全。jí liú tǎng méi tān tóu xué,yǐ mìng hé fáng bù gǒu quán。

题青岛海滨长卷四首

吴妍因

分明瀛海涌瀛寰,绿树红楼错落间。fēn míng yíng hǎi yǒng yíng huán,lǜ shù hóng lóu cuò luò jiān。
借问此图谁绘得,小神仙写自家山。jiè wèn cǐ tú shuí huì dé,xiǎo shén xiān xiě zì jiā shān。

题青岛海滨长卷四首

吴妍因

十手倾将万斛珠,安排琼玉嵌珊瑚。shí shǒu qīng jiāng wàn hú zhū,ān pái qióng yù qiàn shān hú。
如斯景物如斯画,摩诘诗中曾有无?rú sī jǐng wù rú sī huà,mó jí shī zhōng céng yǒu wú?

题青岛海滨长卷四首

吴妍因

东邻西舍昔频窥,今日无双完璧归。dōng lín xī shě xī pín kuī,jīn rì wú shuāng wán bì guī。
玉体横斜花作被,天闱海榻尽生辉。yù tǐ héng xié huā zuò bèi,tiān wéi hǎi tà jǐn shēng huī。

题青岛海滨长卷四首

吴妍因

描将惯钓常游地,吐出深怀挚爱情。miáo jiāng guàn diào cháng yóu dì,tǔ chū shēn huái zhì ài qíng。
是画是诗是瑰宝,展看行使百城倾。shì huà shì shī shì guī bǎo,zhǎn kàn xíng shǐ bǎi chéng qīng。

题鲍心荃木芙蓉画幅

吴妍因

一鉴沧浪喜乍逢,娟娟秋水映芙蓉。yī jiàn cāng làng xǐ zhà féng,juān juān qiū shuǐ yìng fú róng。
人间今只相如在,空对寒花想旧容。rén jiān jīn zhǐ xiāng rú zài,kōng duì hán huā xiǎng jiù róng。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

殷勤慰藉似平时,死别生分了不知。yīn qín wèi jí shì píng shí,sǐ bié shēng fēn le bù zhī。
最是梦回人失所,泪倾如雨枕边滋。zuì shì mèng huí rén shī suǒ,lèi qīng rú yǔ zhěn biān zī。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

只道姗姗未即回,迎门一刻几徘徊。zhǐ dào shān shān wèi jí huí,yíng mén yī kè jǐ pái huái。
梦醒始悟人千古,但见檀箱贮劫灰。mèng xǐng shǐ wù rén qiān gǔ,dàn jiàn tán xiāng zhù jié huī。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

独自施施从外来,望门不见旧楼台。dú zì shī shī cóng wài lái,wàng mén bù jiàn jiù lóu tái。
如何室与人同毁,梦里惊呼梦醒哀。rú hé shì yǔ rén tóng huǐ,mèng lǐ jīng hū mèng xǐng āi。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

归来百物荡然空,楼馆萧条似冷宫。guī lái bǎi wù dàng rán kōng,lóu guǎn xiāo tiáo shì lěng gōng。
不省人随群玉烬,梦中犹是索冥鸿。bù shěng rén suí qún yù jìn,mèng zhōng yóu shì suǒ míng hóng。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

不知是梦忽将迎,喜极翻疑且暗惊。bù zhī shì mèng hū jiāng yíng,xǐ jí fān yí qiě àn jīng。
如玉分明烟化尽,问君何术得回生?rú yù fēn míng yān huà jǐn,wèn jūn hé shù dé huí shēng?

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

抱头忍视病形容,忽悟人惟梦里逢。bào tóu rěn shì bìng xíng róng,hū wù rén wéi mèng lǐ féng。
号泣相持怕醒梦,醒时欲索便无从。hào qì xiāng chí pà xǐng mèng,xǐng shí yù suǒ biàn wú cóng。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

那知仍是梦中人,只道如仙现厥身。nà zhī réng shì mèng zhōng rén,zhǐ dào rú xiān xiàn jué shēn。
从此红颜能永驻,世间不更有残春。cóng cǐ hóng yán néng yǒng zhù,shì jiān bù gèng yǒu cán chūn。