古诗词

苏校十周年纪念书事

吴妍因

贾生过暴秦,陶公咏荆卿。jiǎ shēng guò bào qín,táo gōng yǒng jīng qīng。
我师二人意,像政饰庠黉。wǒ shī èr rén yì,xiàng zhèng shì xiáng hóng。
峨峨冠冕旒,拂拂垂络缨。é é guān miǎn liú,fú fú chuí luò yīng。
衰衣绘龙藻,剑佩杂琼瑛。shuāi yī huì lóng zǎo,jiàn pèi zá qióng yīng。
飒飒须眉间,戾气颇纷呈。sà sà xū méi jiān,lì qì pǒ fēn chéng。
长目习狼顾,蜂准如钩撑。zhǎng mù xí láng gù,fēng zhǔn rú gōu chēng。
口阖犬牙突,颧高獾颊横。kǒu hé quǎn yá tū,quán gāo huān jiá héng。
俨然豺虎姿,专制临百城。yǎn rán chái hǔ zī,zhuān zhì lín bǎi chéng。
象物既铸鼎,秉笔复题名。xiàng wù jì zhù dǐng,bǐng bǐ fù tí míng。
谥之曰魔王,大书榜诸楹。shì zhī yuē mó wáng,dà shū bǎng zhū yíng。
我故疾秦王,慨然思荆生。wǒ gù jí qín wáng,kǎi rán sī jīng shēng。
匕首未见中,铁锥亦无成。bǐ shǒu wèi jiàn zhōng,tiě zhuī yì wú chéng。
安然死沙丘,身首犹相盛。ān rán sǐ shā qiū,shēn shǒu yóu xiāng shèng。
天道不可知,众目空怒瞪。tiān dào bù kě zhī,zhòng mù kōng nù dèng。
作此代陈尸,三日不一振。zuò cǐ dài chén shī,sān rì bù yī zhèn。
终之付楚炬,顷刻加煎烹。zhōng zhī fù chǔ jù,qǐng kè jiā jiān pēng。
示与众共弃,聊以报焚坑。shì yǔ zhòng gòng qì,liáo yǐ bào fén kēng。
讵彼主校者,目骇心震惊。jù bǐ zhǔ xiào zhě,mù hài xīn zhèn jīng。
谓我有所激,忿忿示不平。wèi wǒ yǒu suǒ jī,fèn fèn shì bù píng。
深恐触时忌,巢覆卵亦倾。shēn kǒng chù shí jì,cháo fù luǎn yì qīng。
欲我撤之去,与我争硁硁。yù wǒ chè zhī qù,yǔ wǒ zhēng kēng kēng。
一笑逊谢之,区区但编氓。yī xiào xùn xiè zhī,qū qū dàn biān máng。
愧不知时事,岂怀愤世情。kuì bù zhī shí shì,qǐ huái fèn shì qíng。
藉曰有所指,亦莫与抗争。jí yuē yǒu suǒ zhǐ,yì mò yǔ kàng zhēng。
荆卿久绝迹,力士复销声。jīng qīng jiǔ jué jì,lì shì fù xiāo shēng。
况乃迂且腐,辞拙不知兵。kuàng nǎi yū qiě fǔ,cí zhuō bù zhī bīng。
未能斥辛垣,尤怠篝狐鸣。wèi néng chì xīn yuán,yóu dài gōu hú míng。
徒为儿戏事,诚何足重轻。tú wèi ér xì shì,chéng hé zú zhòng qīng。
偶语倘不免,菹醢愿独撄。ǒu yǔ tǎng bù miǎn,jū hǎi yuàn dú yīng。
转可不蹈海,徒饱鲨与鲸。zhuǎn kě bù dǎo hǎi,tú bǎo shā yǔ jīng。
不则且苟延,他日看子婴。bù zé qiě gǒu yán,tā rì kàn zi yīng。
猜您喜欢

观赏芍药

吴妍因

满园春色趁东风,鹤发童颜白映红。mǎn yuán chūn sè chèn dōng fēng,hè fā tóng yán bái yìng hóng。
芍药盛开形势好,老人心亦与花同。sháo yào shèng kāi xíng shì hǎo,lǎo rén xīn yì yǔ huā tóng。

题张殊明飞萤集

吴妍因

诗人心事复如何,为国欣然发浩歌。shī rén xīn shì fù rú hé,wèi guó xīn rán fā hào gē。
莫道飞萤光咫尺,也随日月照山河。mò dào fēi yíng guāng zhǐ chǐ,yě suí rì yuè zhào shān hé。

咏菊二首

吴妍因

不期青女忍相欺,老圃新枝竞吐奇。bù qī qīng nǚ rěn xiāng qī,lǎo pǔ xīn zhī jìng tǔ qí。
秋色还如春色好,西风莫漫撼东篱。qiū sè hái rú chūn sè hǎo,xī fēng mò màn hàn dōng lí。

咏菊二首

吴妍因

嫩红老紫百千盆,蟠错如虬况有根。nèn hóng lǎo zǐ bǎi qiān pén,pán cuò rú qiú kuàng yǒu gēn。
为证明年花更艳,手题诗句待重温。wèi zhèng míng nián huā gèng yàn,shǒu tí shī jù dài zhòng wēn。

柬汪旭老二首

吴妍因

汗浃衣襟为订诗,尧峰情意我心知。hàn jiā yī jīn wèi dìng shī,yáo fēng qíng yì wǒ xīn zhī。
桃花潭水深难比,岂仅推敲一字师。táo huā tán shuǐ shēn nán bǐ,qǐ jǐn tuī qiāo yī zì shī。

柬汪旭老二首

吴妍因

拜嘉先读北飞书,愧我龙钟礼意疏。bài jiā xiān dú běi fēi shū,kuì wǒ lóng zhōng lǐ yì shū。
明日灵前陈凤吹,泣哦题句感何如。míng rì líng qián chén fèng chuī,qì ó tí jù gǎn hé rú。

柬俞平老二首

吴妍因

为定推敲订鲁鱼,高情又见曲园俞。wèi dìng tuī qiāo dìng lǔ yú,gāo qíng yòu jiàn qū yuán yú。
知差杜李逾千里,展诵题辞愧有馀。zhī chà dù lǐ yú qiān lǐ,zhǎn sòng tí cí kuì yǒu yú。

柬俞平老二首

吴妍因

荒台凤管积尘深,拂拭凭君正五音。huāng tái fèng guǎn jī chén shēn,fú shì píng jūn zhèng wǔ yīn。
逝者有知应伴我,吹俱声泪感同心。shì zhě yǒu zhī yīng bàn wǒ,chuī jù shēng lèi gǎn tóng xīn。

喜抵广州三首

吴妍因

东风常拂海之隈,玉女威棱安在哉?dōng fēng cháng fú hǎi zhī wēi,yù nǚ wēi léng ān zài zāi?
苍翠成堆红错落,五羊城是百花台。cāng cuì chéng duī hóng cuò luò,wǔ yáng chéng shì bǎi huā tái。

喜抵广州三首

吴妍因

浩气冲霄贯彩虹,玄天枉鼓不周风。hào qì chōng xiāo guàn cǎi hóng,xuán tiān wǎng gǔ bù zhōu fēng。
依然北地胭脂艳,南国还多一品红。yī rán běi dì yān zhī yàn,nán guó hái duō yī pǐn hóng。

喜抵广州三首

吴妍因

顿教珠海尽成春,兰菊梅桃一夕陈。dùn jiào zhū hǎi jǐn chéng chūn,lán jú méi táo yī xī chén。
大地都须红紫著,休嫌冒险怪花神。dà dì dōu xū hóng zǐ zhù,xiū xián mào xiǎn guài huā shén。

飞渡琼州海峡

吴妍因

白云万顷似铺绵,云隙低徊瞰海田。bái yún wàn qǐng shì pù mián,yún xì dī huái kàn hǎi tián。
老燕只今馀只影,高飞又自向南天。lǎo yàn zhǐ jīn yú zhǐ yǐng,gāo fēi yòu zì xiàng nán tiān。

在榆林游览天涯海角

吴妍因

视无踪影听无音,空向天涯海角寻。shì wú zōng yǐng tīng wú yīn,kōng xiàng tiān yá hǎi jiǎo xún。
绝似偕游同命地,绿波但照石如林。jué shì xié yóu tóng mìng dì,lǜ bō dàn zhào shí rú lín。

翌日郊行遇雨口占

吴妍因

倾盆暴雨忽淋头,咫尺骄阳仍照楼。qīng pén bào yǔ hū lín tóu,zhǐ chǐ jiāo yáng réng zhào lóu。
悟得夏云才一片,雹棱应不碍秋收。wù dé xià yún cái yī piàn,báo léng yīng bù ài qiū shōu。

菊花二首

吴妍因

菊花有信未吾欺,海国今秋亦挺奇。jú huā yǒu xìn wèi wú qī,hǎi guó jīn qiū yì tǐng qí。
不怕西风如箭镞,何愁东道撤藩篱。bù pà xī fēng rú jiàn zú,hé chóu dōng dào chè fān lí。