古诗词

琴志楼诗

易顺鼎

峨峨高山,洋洋流水。é é gāo shān,yáng yáng liú shuǐ。
壑想藏舟,岩思避雨。hè xiǎng cáng zhōu,yán sī bì yǔ。
太虚无垠,人浮其里。tài xū wú yín,rén fú qí lǐ。
欲登高丘,以望远海。yù dēng gāo qiū,yǐ wàng yuǎn hǎi。
易顺鼎

易顺鼎

易顺鼎(1858~1920)清末官员、诗人,寒庐七子之一。字实甫、实父、中硕,号忏绮斋、眉伽,晚号哭庵、一广居士等,龙阳(今湖南汉寿)人,易佩绅之子。光绪元年举人。曾被张之洞聘主两湖书院经史讲席。马关条约签订后,上书请罢和义。曾两去台湾,帮助刘永福抗战。庚子事变时,督江楚转运,此后在广西。云南、广东等地任道台。辛亥革命后去北京,与袁世凯之子袁克文交游,袁世凯称帝后,任印铸局长。帝制失败后,纵情于歌楼妓馆。工诗,讲究属对工巧,用意新颖,与樊增祥并称“樊易”,著有《琴志楼编年诗集》等。 易顺鼎的作品>>

猜您喜欢

百字令·花朝日两大人携家游五榕山,渡江遇雨,小憩山侧观音阁,归,用忠雅堂体赋二词

易顺鼎

讳春颇甚,被啼莺猜破,百花生日。huì chūn pǒ shén,bèi tí yīng cāi pò,bǎi huā shēng rì。
丝雨连江寻梦去,瘦尽山眉黛色。sī yǔ lián jiāng xún mèng qù,shòu jǐn shān méi dài sè。
时暖时寒,乍醒乍困,天似人无力。shí nuǎn shí hán,zhà xǐng zhà kùn,tiān shì rén wú lì。
东风如箭,踏青今岁难必。dōng fēng rú jiàn,tà qīng jīn suì nán bì。
忽然电母驱车,山灵投刺,也怕春光弃。hū rán diàn mǔ qū chē,shān líng tóu cì,yě pà chūn guāng qì。
山亦苍生相望久,用着谢家之屐。shān yì cāng shēng xiāng wàng jiǔ,yòng zhe xiè jiā zhī jī。
画鹢双行,香骢几队,补尽蛮天缺。huà yì shuāng xíng,xiāng cōng jǐ duì,bǔ jǐn mán tiān quē。
一家人影,此江真与同碧。yī jiā rén yǐng,cǐ jiāng zhēn yǔ tóng bì。

百字令花朝日两大人携家游五榕山,渡江遇雨,小憩山侧观音阁,归,用忠雅堂体赋二词

易顺鼎

说晴定稳,不堤防春雨,者般厮守。shuō qíng dìng wěn,bù dī fáng chūn yǔ,zhě bān sī shǒu。
山色过江青已近,蓦地似和云走。shān sè guò jiāng qīng yǐ jìn,mò dì shì hé yún zǒu。
峭阁盘丹,疏榕隐翠,小坐钟鱼右。qiào gé pán dān,shū róng yǐn cuì,xiǎo zuò zhōng yú yòu。
烟岚万叠,忽惊笑语吹透。yān lán wàn dié,hū jīng xiào yǔ chuī tòu。
人疑上界鸾龙,下方难犬,拔宅今成又。rén yí shàng jiè luán lóng,xià fāng nán quǎn,bá zhái jīn chéng yòu。
眷属居然仙佛样,来向莲华稽首。juàn shǔ jū rán xiān fú yàng,lái xiàng lián huá jī shǒu。
花事三春,莱亲百岁,一例人天寿。huā shì sān chūn,lái qīn bǎi suì,yī lì rén tiān shòu。
湖山何幸,遭逢也算非偶。hú shān hé xìng,zāo féng yě suàn fēi ǒu。

醉太平

易顺鼎

朱门掩重。zhū mén yǎn zhòng。
朱帘卷重。zhū lián juǎn zhòng。
小楼痴立东风。xiǎo lóu chī lì dōng fēng。
悄无人伴侬。qiāo wú rén bàn nóng。
衫儿醉松。shān ér zuì sōng。
鬟儿睡松。huán ér shuì sōng。
海棠落了轻红。hǎi táng luò le qīng hóng。
是愁中梦中。shì chóu zhōng mèng zhōng。

虞美人

易顺鼎

情波碧了来时路。qíng bō bì le lái shí lù。
生送华年去。shēng sòng huá nián qù。
元坛仙子旧垂髫。yuán tán xiān zi jiù chuí tiáo。
别后也应吹会上清箫。bié hòu yě yīng chuī huì shàng qīng xiāo。
瑶天风露秋如海。yáo tiān fēng lù qiū rú hǎi。
有个高楼在。yǒu gè gāo lóu zài。
红阑卐字月当中。hóng lán wàn zì yuè dāng zhōng。
不识夜寒清倚更谁同。bù shí yè hán qīng yǐ gèng shuí tóng。

湘春夜月二月十五夜月

易顺鼎

甚今宵。shén jīn xiāo。
凭空唤起无聊。píng kōng huàn qǐ wú liáo。
肯把半角高楼,守得这般牢。kěn bǎ bàn jiǎo gāo lóu,shǒu dé zhè bān láo。
休说一春难遇,便百年几个,月夕花朝。xiū shuō yī chūn nán yù,biàn bǎi nián jǐ gè,yuè xī huā cháo。
怕东风暗到,广寒宫里,桂长愁苗。pà dōng fēng àn dào,guǎng hán gōng lǐ,guì zhǎng chóu miáo。
雨丝飘后,洗成嫩碧,玉宇迢迢。yǔ sī piāo hòu,xǐ chéng nèn bì,yù yǔ tiáo tiáo。
知是那家庭院,有小鬟吹笛,劝客魂销。zhī shì nà jiā tíng yuàn,yǒu xiǎo huán chuī dí,quàn kè hún xiāo。
魂销亦福,愿年年此夜相遭。hún xiāo yì fú,yuàn nián nián cǐ yè xiāng zāo。
真不睡,让镫痕似水,花光若雾,酒思如潮。zhēn bù shuì,ràng dèng hén shì shuǐ,huā guāng ruò wù,jiǔ sī rú cháo。

湘春夜月二月十五夜月

易顺鼎

记前宵。jì qián xiāo。
也曾照破无聊。yě céng zhào pò wú liáo。
谁选尺二情天,宽画广寒牢。shuí xuǎn chǐ èr qíng tiān,kuān huà guǎng hán láo。
为有数层云气,更数层风色,料定明朝。wèi yǒu shù céng yún qì,gèng shù céng fēng sè,liào dìng míng cháo。
问红窗镫火,劝人愁死,著甚根苗。wèn hóng chuāng dèng huǒ,quàn rén chóu sǐ,zhù shén gēn miáo。
去年今夜,重城黯黯,故国迢迢。qù nián jīn yè,zhòng chéng àn àn,gù guó tiáo tiáo。
难得一家人影,把老蟾清泪,点滴都销。nán dé yī jiā rén yǐng,bǎ lǎo chán qīng lèi,diǎn dī dōu xiāo。
悄团圞坐,觉空庭水气周遭。qiāo tuán luán zuò,jué kōng tíng shuǐ qì zhōu zāo。
仙梦醒,讶何方笑语,飘来上界,几阵如潮。xiān mèng xǐng,yà hé fāng xiào yǔ,piāo lái shàng jiè,jǐ zhèn rú cháo。

金缕曲

易顺鼎

满纸荒凉意。mǎn zhǐ huāng liáng yì。
想其间、黯然销者,别魂而已。xiǎng qí jiān àn rán xiāo zhě,bié hún ér yǐ。
却怪老天才思窘,无地将人安置。què guài lǎo tiān cái sī jiǒng,wú dì jiāng rén ān zhì。
教检个船窗独倚。jiào jiǎn gè chuán chuāng dú yǐ。
中坐悲歌多少客,到江湖、谁说非兄弟。zhōng zuò bēi gē duō shǎo kè,dào jiāng hú shuí shuō fēi xiōng dì。
有如此,潞河水。yǒu rú cǐ,lù hé shuǐ。
提镫共买春醪醉。tí dèng gòng mǎi chūn láo zuì。
记丛丛水荭花外,峭帆收矣。jì cóng cóng shuǐ hóng huā wài,qiào fān shōu yǐ。
梦醒三更寒特甚,一阵夜乌啼起。mèng xǐng sān gèng hán tè shén,yī zhèn yè wū tí qǐ。
怕换了京华酒味。pà huàn le jīng huá jiǔ wèi。
月地花天清泪满,便欢场、没处生欢喜。yuè dì huā tiān qīng lèi mǎn,biàn huān chǎng méi chù shēng huān xǐ。
何况在,断篷底。hé kuàng zài,duàn péng dǐ。

金缕曲

易顺鼎

一树初黄柳。yī shù chū huáng liǔ。
到天涯、一番展卷,一番回首。dào tiān yá yī fān zhǎn juǎn,yī fān huí shǒu。
纸上鸥波曾照影,绿鬓丝丝都丑。zhǐ shàng ōu bō céng zhào yǐng,lǜ bìn sī sī dōu chǒu。
算不是江南载酒。suàn bù shì jiāng nán zài jiǔ。
错把晓风残月句,向旗亭、唱破双鬟口。cuò bǎ xiǎo fēng cán yuè jù,xiàng qí tíng chàng pò shuāng huán kǒu。
侬自作,自承受。nóng zì zuò,zì chéng shòu。
当年坐雨篷腰漏。dāng nián zuò yǔ péng yāo lòu。
费工夫结成愁伴,与镫相守。fèi gōng fū jié chéng chóu bàn,yǔ dèng xiāng shǒu。
我辈狂踪无着处,两字才名依旧。wǒ bèi kuáng zōng wú zhe chù,liǎng zì cái míng yī jiù。
要归享荒山敝帚。yào guī xiǎng huāng shān bì zhǒu。
今日披图田怅惘,许多时、面为观河皱。jīn rì pī tú tián chàng wǎng,xǔ duō shí miàn wèi guān hé zhòu。
只少个,画中友。zhǐ shǎo gè,huà zhōng yǒu。

金缕曲

易顺鼎

似此难安放。shì cǐ nán ān fàng。
算才华、九天九地,世间休望。suàn cái huá jiǔ tiān jiǔ dì,shì jiān xiū wàng。
毕竟彼苍相忌甚,少个容人之量。bì jìng bǐ cāng xiāng jì shén,shǎo gè róng rén zhī liàng。
说破了漫教惆怅。shuō pò le màn jiào chóu chàng。
十二万年仙鬼劫,到碧桃、花落身同葬。shí èr wàn nián xiān guǐ jié,dào bì táo huā luò shēn tóng zàng。
君不见,海波荡。jūn bù jiàn,hǎi bō dàng。
梦君昨夜高楼上。mèng jūn zuó yè gāo lóu shàng。
问吾侪鸾飘凤泊,有何情况。wèn wú chái luán piāo fèng pō,yǒu hé qíng kuàng。
莫话茫茫才子事,自古多愁多恙。mò huà máng máng cái zi shì,zì gǔ duō chóu duō yàng。
总不出这条门巷。zǒng bù chū zhè tiáo mén xiàng。
烦向玉皇通一讯,甚牵缠、未了伤心帐。fán xiàng yù huáng tōng yī xùn,shén qiān chán wèi le shāng xīn zhàng。
归去也,踏云响。guī qù yě,tà yún xiǎng。

金缕曲

易顺鼎

掷笔千花放。zhì bǐ qiān huā fàng。
觉差强、杜陵野老,白头吟望。jué chà qiáng dù líng yě lǎo,bái tóu yín wàng。
毕竟友人无上寿,几个修罗身量。bì jìng yǒu rén wú shàng shòu,jǐ gè xiū luó shēn liàng。
累吾辈替他悲怅。lèi wú bèi tì tā bēi chàng。
三十年华尘与土,算难将、两字才名葬。sān shí nián huá chén yǔ tǔ,suàn nán jiāng liǎng zì cái míng zàng。
风月夜,古魂荡。fēng yuè yè,gǔ hún dàng。
还君位业琼楼上。hái jūn wèi yè qióng lóu shàng。
劝从今鬓丝珍重,莫添愁况。quàn cóng jīn bìn sī zhēn zhòng,mò tiān chóu kuàng。
一种悲秋兼病雨,怕是神仙通恙。yī zhǒng bēi qiū jiān bìng yǔ,pà shì shén xiān tōng yàng。
天尽处白杨如巷。tiān jǐn chù bái yáng rú xiàng。
卖履分香都气尽,便英雄、也到西陵帐。mài lǚ fēn xiāng dōu qì jǐn,biàn yīng xióng yě dào xī líng zhàng。
秋坟句,听来响。qiū fén jù,tīng lái xiǎng。

金缕曲

易顺鼎

无处容疏放。wú chù róng shū fàng。
问迢迢、玉楼十二,几人相望。wèn tiáo tiáo yù lóu shí èr,jǐ rén xiāng wàng。
水样才名花样命,那更情深难量。shuǐ yàng cái míng huā yàng mìng,nà gèng qíng shēn nán liàng。
论才子理应惆怅。lùn cái zi lǐ yīng chóu chàng。
字字风花和泪染,料心头、早有春来葬。zì zì fēng huā hé lèi rǎn,liào xīn tóu zǎo yǒu chūn lái zàng。
非仅为,诉飘荡。fēi jǐn wèi,sù piāo dàng。
别君数日衙城上。bié jūn shù rì yá chéng shàng。
不堤防歌离吊梦,与君同况。bù dī fáng gē lí diào mèng,yǔ jūn tóng kuàng。
禅榻光阴休问我,总是维摩旧恙。chán tà guāng yīn xiū wèn wǒ,zǒng shì wéi mó jiù yàng。
谁耐听卖花深巷。shuí nài tīng mài huā shēn xiàng。
径拟海天高唱去,抱青琴、闯入鲛宫帐。jìng nǐ hǎi tiān gāo chàng qù,bào qīng qín chuǎng rù jiāo gōng zhàng。
掷此卷,定奇响。zhì cǐ juǎn,dìng qí xiǎng。

水调歌头·初九夜对月,清感缘景,以坡韵赋之

易顺鼎

半轮依样月,一块奈何天。bàn lún yī yàng yuè,yī kuài nài hé tiān。
猜他有甚情绪,系住数千年。cāi tā yǒu shén qíng xù,xì zhù shù qiān nián。
只觉寂寥孤立,未免苍茫四顾,身世者般寒。zhǐ jué jì liáo gū lì,wèi miǎn cāng máng sì gù,shēn shì zhě bān hán。
积气白如水,人坐海中间。jī qì bái rú shuǐ,rén zuò hǎi zhōng jiān。
花影下,呼月子,尚堪眠。huā yǐng xià,hū yuè zi,shàng kān mián。
留些缺憾才好,休要尽情圆。liú xiē quē hàn cái hǎo,xiū yào jǐn qíng yuán。
曾照何王宫殿,更到谁家庭院,怕也记难全。céng zhào hé wáng gōng diàn,gèng dào shuí jiā tíng yuàn,pà yě jì nán quán。
遥夜倚云问,瘦了个婵娟。yáo yè yǐ yún wèn,shòu le gè chán juān。

洞仙歌·初夏即景四首

易顺鼎

送春归也,正园扉悄掩。sòng chūn guī yě,zhèng yuán fēi qiāo yǎn。
短梦支持被莺唤。duǎn mèng zhī chí bèi yīng huàn。
且垆烟试茗,瓶水安花,甚天气、又到日长人倦。qiě lú yān shì míng,píng shuǐ ān huā,shén tiān qì yòu dào rì zhǎng rén juàn。
那回携酒处,哭罢残红,再哭华年暗中换。nà huí xié jiǔ chù,kū bà cán hóng,zài kū huá nián àn zhōng huàn。
休上最高楼,春去楼空,一半是、燕泥堆满。xiū shàng zuì gāo lóu,chūn qù lóu kōng,yī bàn shì yàn ní duī mǎn。
不埋怨东风惹人愁,反对着东风,者般留恋。bù mái yuàn dōng fēng rě rén chóu,fǎn duì zhe dōng fēng,zhě bān liú liàn。

洞仙歌·初夏即景四首

易顺鼎

邻园半亩,让游蜂欢喜。lín yuán bàn mǔ,ràng yóu fēng huān xǐ。
罂粟浓时尽来矣。yīng sù nóng shí jǐn lái yǐ。
怎孱风葬绿,猛雨鏖红,能几日、黄菜花开满地。zěn càn fēng zàng lǜ,měng yǔ áo hóng,néng jǐ rì huáng cài huā kāi mǎn dì。
闲凭亭子望,牡砺墙高,一阵东风换人世。xián píng tíng zi wàng,mǔ lì qiáng gāo,yī zhèn dōng fēng huàn rén shì。
词客感三生,物变星移,却不道、花犹如此。cí kè gǎn sān shēng,wù biàn xīng yí,què bù dào huā yóu rú cǐ。
便他日登临眼休开,怕这点沧桑,总难回避。biàn tā rì dēng lín yǎn xiū kāi,pà zhè diǎn cāng sāng,zǒng nán huí bì。

洞仙歌·初夏即景四首

易顺鼎

凉波下上,有罗云碧绉。liáng bō xià shàng,yǒu luó yún bì zhòu。
一朵莲花便香透。yī duǒ lián huā biàn xiāng tòu。
记闹红双舸,惨绿单衫,当日个、曾赋佳人雪藕。jì nào hóng shuāng gě,cǎn lǜ dān shān,dāng rì gè céng fù jiā rén xuě ǒu。
蘋乡清绝处,比似江南,只少沿堤水杨柳。píng xiāng qīng jué chù,bǐ shì jiāng nán,zhǐ shǎo yán dī shuǐ yáng liǔ。
认得旧文鸳,照影年年,怕不等、秋风先瘦。rèn dé jiù wén yuān,zhào yǐng nián nián,pà bù děng qiū fēng xiān shòu。
向烟雨中间听菱歌,问归计何时,五湖三亩。xiàng yān yǔ zhōng jiān tīng líng gē,wèn guī jì hé shí,wǔ hú sān mǔ。