古诗词

琴志楼诗

易顺鼎

峨峨高山,洋洋流水。é é gāo shān,yáng yáng liú shuǐ。
壑想藏舟,岩思避雨。hè xiǎng cáng zhōu,yán sī bì yǔ。
太虚无垠,人浮其里。tài xū wú yín,rén fú qí lǐ。
欲登高丘,以望远海。yù dēng gāo qiū,yǐ wàng yuǎn hǎi。
易顺鼎

易顺鼎

易顺鼎(1858~1920)清末官员、诗人,寒庐七子之一。字实甫、实父、中硕,号忏绮斋、眉伽,晚号哭庵、一广居士等,龙阳(今湖南汉寿)人,易佩绅之子。光绪元年举人。曾被张之洞聘主两湖书院经史讲席。马关条约签订后,上书请罢和义。曾两去台湾,帮助刘永福抗战。庚子事变时,督江楚转运,此后在广西。云南、广东等地任道台。辛亥革命后去北京,与袁世凯之子袁克文交游,袁世凯称帝后,任印铸局长。帝制失败后,纵情于歌楼妓馆。工诗,讲究属对工巧,用意新颖,与樊增祥并称“樊易”,著有《琴志楼编年诗集》等。 易顺鼎的作品>>

猜您喜欢

洞仙歌·初夏即景四首

易顺鼎

小庭坐久,忽流来凉月。xiǎo tíng zuò jiǔ,hū liú lái liáng yuè。
如积千年万年雪。rú jī qiān nián wàn nián xuě。
正软红地少,嫩碧天多,到此际、全没一丝儿热。zhèng ruǎn hóng dì shǎo,nèn bì tiān duō,dào cǐ jì quán méi yī sī ér rè。
夜寒谁倚树,梦影仙尘,玉斧吴刚感迁谪。yè hán shuí yǐ shù,mèng yǐng xiān chén,yù fǔ wú gāng gǎn qiān zhé。
吹笛上南楼,竟夕徘徊,有一种、秋心难说。chuī dí shàng nán lóu,jìng xī pái huái,yǒu yī zhǒng qiū xīn nán shuō。
待商量骑鲸水西头,倚云海苍茫,问他生灭。dài shāng liàng qí jīng shuǐ xī tóu,yǐ yún hǎi cāng máng,wèn tā shēng miè。

声声慢·与蒋次香夜话江南,感赋

易顺鼎

春雨飘镫,秋星拥被,难忘水上楼高。chūn yǔ piāo dèng,qiū xīng yōng bèi,nán wàng shuǐ shàng lóu gāo。
守着欢娱,思量怎到今朝。shǒu zhe huān yú,sī liàng zěn dào jīn cháo。
谁料筝篷酒醒,向蛮天独听寒潮。shuí liào zhēng péng jiǔ xǐng,xiàng mán tiān dú tīng hán cháo。
才提起这江南两字,已彀魂销。cái tí qǐ zhè jiāng nán liǎng zì,yǐ gòu hún xiāo。
闻说青溪月冷,便君家小妹,住也无聊。wén shuō qīng xī yuè lěng,biàn jūn jiā xiǎo mèi,zhù yě wú liáo。
何况清游,偶然吹过红箫。hé kuàng qīng yóu,ǒu rán chuī guò hóng xiāo。
一幅布帆摇曳,认分明不是鸳桡。yī fú bù fān yáo yè,rèn fēn míng bù shì yuān ráo。
寻梦去,到垂杨二十四桥。xún mèng qù,dào chuí yáng èr shí sì qiáo。

金缕曲·感旧,赠余氏兄弟二首,附致云卿丈书后

易顺鼎

记向郧阳道。jì xiàng yún yáng dào。
有伤心、荒原一带,高楼斜照。yǒu shāng xīn huāng yuán yī dài,gāo lóu xié zhào。
差幸当年无意绪,马上征人太小。chà xìng dāng nián wú yì xù,mǎ shàng zhēng rén tài xiǎo。
省多少闲凭闲吊。shěng duō shǎo xián píng xián diào。
数遍古来飘泊者,到天涯、毕竟输侬早。shù biàn gǔ lái piāo pō zhě,dào tiān yá bì jìng shū nóng zǎo。
算已是,倦游了。suàn yǐ shì,juàn yóu le。
君家阁上滩声闹。jūn jiā gé shàng tān shēng nào。
共商量竹弓射鸭,花绷捕蚤。gòng shāng liàng zhú gōng shè yā,huā bēng bǔ zǎo。
水远山重知几叠,着个儿时游钓。shuǐ yuǎn shān zhòng zhī jǐ dié,zhe gè ér shí yóu diào。
回首觉乱离都好。huí shǒu jué luàn lí dōu hǎo。
莫话十年兄弟感,怕江湖、一半垂垂老。mò huà shí nián xiōng dì gǎn,pà jiāng hú yī bàn chuí chuí lǎo。
写不出,旧时稿。xiě bù chū,jiù shí gǎo。

金缕曲·感旧,赠余氏兄弟二首,附致云卿丈书后

易顺鼎

忽废书而嘅。hū fèi shū ér kǎi。
与诸君、一番年少,时乎难再。yǔ zhū jūn yī fān nián shǎo,shí hū nán zài。
略记呼朋驰逐处,竹马班衣小队。lüè jì hū péng chí zhú chù,zhú mǎ bān yī xiǎo duì。
是今日狂奴故态。shì jīn rì kuáng nú gù tài。
几寸花笺名字写,料多时、红照沧桑坏。jǐ cùn huā jiān míng zì xiě,liào duō shí hóng zhào cāng sāng huài。
思往事,总堪爱。sī wǎng shì,zǒng kān ài。
行歌坐哭蛮天外。xíng gē zuò kū mán tiān wài。
尽追寻别来风雨,三生如晦。jǐn zhuī xún bié lái fēng yǔ,sān shēng rú huì。
何日西窗同剪烛,博得黯然相对。hé rì xī chuāng tóng jiǎn zhú,bó dé àn rán xiāng duì。
要如此销魂才快。yào rú cǐ xiāo hún cái kuài。
便踏空青寻梦去,到万重、烟水千重塞。biàn tà kōng qīng xún mèng qù,dào wàn zhòng yān shuǐ qiān zhòng sāi。
应尚有,泪痕在。yīng shàng yǒu,lèi hén zài。

酷相思·题红梅帐额

易顺鼎

玉笛三春吹不落。yù dí sān chūn chuī bù luò。
曾夜把、残云嚼。céng yè bǎ cán yún jué。
直红到、罗浮天一角。zhí hóng dào luó fú tiān yī jiǎo。
人睡否,花初觉。rén shuì fǒu,huā chū jué。
花睡否,人初觉。huā shuì fǒu,rén chū jué。
世界燕支容易着。shì jiè yàn zhī róng yì zhe。
嫌缟素、衣裳薄。xián gǎo sù yī shang báo。
怎仙子也将时样学。zěn xiān zi yě jiāng shí yàng xué。
悄地让,仙郎索。qiāo dì ràng,xiān láng suǒ。
蓦地怕,渔郎错。mò dì pà,yú láng cuò。

鹧鸪天·有忆

易顺鼎

黄月如眉上一钩。huáng yuè rú méi shàng yī gōu。
樱桃花里客句留。yīng táo huā lǐ kè jù liú。
夜镫似水摇难定,春梦和云散不收。yè dèng shì shuǐ yáo nán dìng,chūn mèng hé yún sàn bù shōu。
贪握手,却回眸。tān wò shǒu,què huí móu。
情波画出别时秋。qíng bō huà chū bié shí qiū。
消他眼角些须惠,博得心头尔许愁。xiāo tā yǎn jiǎo xiē xū huì,bó dé xīn tóu ěr xǔ chóu。

暗香·咏桂

易顺鼎

碧云路永。bì yún lù yǒng。
叹夜深徙倚,瑶情难赠。tàn yè shēn xǐ yǐ,yáo qíng nán zèng。
玉手捣霜,悟后狂香也飞定。yù shǒu dǎo shuāng,wù hòu kuáng xiāng yě fēi dìng。
金粟堆中小立,从空际、飘来仙磬。jīn sù duī zhōng xiǎo lì,cóng kōng jì piāo lái xiān qìng。
要耐得、水样寒宵,偷剪露黄冷。yào nài dé shuǐ yàng hán xiāo,tōu jiǎn lù huáng lěng。
妆褪晓不整。zhuāng tuì xiǎo bù zhěng。
向一尺软波,独自窥镜。xiàng yī chǐ ruǎn bō,dú zì kuī jìng。
怨蛾队暝,锁梦秋山古苔净。yuàn é duì míng,suǒ mèng qiū shān gǔ tái jìng。
开到淮天尽处,还怕有、骚魂私等。kāi dào huái tiān jǐn chù,hái pà yǒu sāo hún sī děng。
又寂寂、凉吹晚,雀屏颤影。yòu jì jì liáng chuī wǎn,què píng chàn yǐng。

疏影·前题

易顺鼎

瑶华寄语。yáo huá jì yǔ。
正碧山唤起,仙梦如雾。zhèng bì shān huàn qǐ,xiān mèng rú wù。
剪碎秋心,寸感难销,微熏冷麝悽苦。jiǎn suì qiū xīn,cùn gǎn nán xiāo,wēi xūn lěng shè qī kǔ。
金风翠雨全身湿,浑不见、花魂来处。jīn fēng cuì yǔ quán shēn shī,hún bù jiàn huā hún lái chù。
待问他、小谪根由,头白广寒宫女。dài wèn tā xiǎo zhé gēn yóu,tóu bái guǎng hán gōng nǚ。
惆怅蛛丝藓砌,嫩凉过几日,霜讯飘羽。chóu chàng zhū sī xiǎn qì,nèn liáng guò jǐ rì,shuāng xùn piāo yǔ。
一角蟾天,似有低鬟,悄倚县香幽树。yī jiǎo chán tiān,shì yǒu dī huán,qiāo yǐ xiàn xiāng yōu shù。
残烟剩水年芳在,算错向、影娥池住。cán yān shèng shuǐ nián fāng zài,suàn cuò xiàng yǐng é chí zhù。
自甚时、都没行踪,付与暗尘为主。zì shén shí dōu méi xíng zōng,fù yǔ àn chén wèi zhǔ。

点绛唇

易顺鼎

燕子窥时,东风不锁湘帘缝。yàn zi kuī shí,dōng fēng bù suǒ xiāng lián fèng。
春愁暗送。chūn chóu àn sòng。
押住眉尖重。yā zhù méi jiān zhòng。
卐字红阑,曲曲都如梦。wàn zì hóng lán,qū qū dōu rú mèng。
无人共。wú rén gòng。
小桃花影。xiǎo táo huā yǐng。
摇得香魂动。yáo dé xiāng hún dòng。

金缕曲·三首

易顺鼎

风雪呼安道。fēng xuě hū ān dào。
记那日、孤舟感事,江花江草。jì nà rì gū zhōu gǎn shì,jiāng huā jiāng cǎo。
细雨春寒渔村路,一幅移家画稿。xì yǔ chūn hán yú cūn lù,yī fú yí jiā huà gǎo。
曾几上通天台表。céng jǐ shàng tōng tiān tái biǎo。
水火干戈中出入,只文章、血性真奇宝。shuǐ huǒ gàn gē zhōng chū rù,zhǐ wén zhāng xuè xìng zhēn qí bǎo。
从虎口,发高调。cóng hǔ kǒu,fā gāo diào。
吉光片羽休嫌少。jí guāng piàn yǔ xiū xián shǎo。
得良朋者般珍重,墨痕都笑。dé liáng péng zhě bān zhēn zhòng,mò hén dōu xiào。
但使今生逢知己,那怕三生潦倒。dàn shǐ jīn shēng féng zhī jǐ,nà pà sān shēng lǎo dào。
毕竟是才人命好。bì jìng shì cái rén mìng hǎo。
三复遗编三太息,有吴门、暗泪苏门啸。sān fù yí biān sān tài xī,yǒu wú mén àn lèi sū mén xiào。
幸不共,劫灰扫。xìng bù gòng,jié huī sǎo。

金缕曲·三首

易顺鼎

往事君休道。wǎng shì jūn xiū dào。
甚模糊、一分戎马,一分烟草。shén mó hú yī fēn róng mǎ,yī fēn yān cǎo。
唱罢南朝家山破,乐府焚翻旧稿。chàng bà nán cháo jiā shān pò,lè fǔ fén fān jiù gǎo。
猛回首乱离江表。měng huí shǒu luàn lí jiāng biǎo。
无限少陵身世感,向啼鹃、洒涕谈天宝。wú xiàn shǎo líng shēn shì gǎn,xiàng tí juān sǎ tì tán tiān bǎo。
已略变,盛唐调。yǐ lüè biàn,shèng táng diào。
云萍散后音书少。yún píng sàn hòu yīn shū shǎo。
犹仿佛围城歌哭,朋尊欢笑。yóu fǎng fú wéi chéng gē kū,péng zūn huān xiào。
三十年来文字饮,幻得风颠月倒。sān shí nián lái wén zì yǐn,huàn dé fēng diān yuè dào。
总不似皖公青好。zǒng bù shì wǎn gōng qīng hǎo。
问讯竹寒沙碧宅,怕骚魂、容易秋坟啸。wèn xùn zhú hán shā bì zhái,pà sāo hún róng yì qiū fén xiào。
花落也,有谁扫。huā luò yě,yǒu shuí sǎo。

金缕曲·三首

易顺鼎

说与天知道。shuō yǔ tiān zhī dào。
问因甚、故人散雪,文人宿草。wèn yīn shén gù rén sàn xuě,wén rén sù cǎo。
此客居然求马骨,权当千金赋稿。cǐ kè jū rán qiú mǎ gǔ,quán dāng qiān jīn fù gǎo。
还怅望停云八表。hái chàng wàng tíng yún bā biǎo。
中有屋梁残月在,便零笺、没字都堪宝。zhōng yǒu wū liáng cán yuè zài,biàn líng jiān méi zì dōu kān bǎo。
何况是,古时调。hé kuàng shì,gǔ shí diào。
九州未恨交游少。jiǔ zhōu wèi hèn jiāo yóu shǎo。
只怕对茫茫尘海,无端啼笑。zhǐ pà duì máng máng chén hǎi,wú duān tí xiào。
似此高歌同患难,元白真教压倒。shì cǐ gāo gē tóng huàn nán,yuán bái zhēn jiào yā dào。
从过后思量忒好。cóng guò hòu sī liàng tè hǎo。
烽火关山如梦里,念生平、我亦悲而啸。fēng huǒ guān shān rú mèng lǐ,niàn shēng píng wǒ yì bēi ér xiào。
铅样泪,不能扫。qiān yàng lèi,bù néng sǎo。

买陂塘

易顺鼎

笑阿侬魂儿太瘦,销来无可销者。xiào ā nóng hún ér tài shòu,xiāo lái wú kě xiāo zhě。
清歌曼舞寻常有,莫仿闲愁相惹。qīng gē màn wǔ xún cháng yǒu,mò fǎng xián chóu xiāng rě。
行乐且。xíng lè qiě。
算丝竹、陶情何必中年也。suàn sī zhú táo qíng hé bì zhōng nián yě。
流莺低骂。liú yīng dī mà。
看大白浮来,小红唱罢,词句付罗帕。kàn dà bái fú lái,xiǎo hóng chàng bà,cí jù fù luó pà。
肠断矣,应是桓家子野。cháng duàn yǐ,yīng shì huán jiā zi yě。
一声檀板轻打。yī shēng tán bǎn qīng dǎ。
无端触拨欢场泪,想到酒阑镫灺。wú duān chù bō huān chǎng lèi,xiǎng dào jiǔ lán dèng xiè。
风月话。fēng yuè huà。
把泊粉飘香,检入乌丝写。bǎ pō fěn piāo xiāng,jiǎn rù wū sī xiě。
黄金作斝。huáng jīn zuò jiǎ。
要痛饮今宵,拚教醉死,死便葬花下。yào tòng yǐn jīn xiāo,pàn jiào zuì sǐ,sǐ biàn zàng huā xià。

蝶恋花·春日题桃花源

易顺鼎

镜里春山眉欲语。jìng lǐ chūn shān méi yù yǔ。
十里空江,红遍桃花雨。shí lǐ kōng jiāng,hóng biàn táo huā yǔ。
仙犬一声天正午。xiān quǎn yī shēng tiān zhèng wǔ。
白云如海无寻处。bái yún rú hǎi wú xún chù。
剪剪东风吹不住。jiǎn jiǎn dōng fēng chuī bù zhù。
吹换秦时,几辈渔儿女。chuī huàn qín shí,jǐ bèi yú ér nǚ。
烟唱收帆回别渚。yān chàng shōu fān huí bié zhǔ。
数枝柔橹摇春去。shù zhī róu lǔ yáo chūn qù。

蝶恋花·春日题桃花源

易顺鼎

盛代本无秦可避。shèng dài běn wú qín kě bì。
今日渔樵,旧日游仙地。jīn rì yú qiáo,jiù rì yóu xiān dì。
小小沧桑经第几。xiǎo xiǎo cāng sāng jīng dì jǐ。
水流又到人间世。shuǐ liú yòu dào rén jiān shì。
古月一丸飘冷翠。gǔ yuè yī wán piāo lěng cuì。
照见千年,隔坞闲门闭。zhào jiàn qiān nián,gé wù xián mén bì。
天外有天红透矣。tiān wài yǒu tiān hóng tòu yǐ。
桃花命竟长如此。táo huā mìng jìng zhǎng rú cǐ。