古诗词

以莲菊桃杂供一瓶作歌

黄遵宪

南斗在北海西流,春非我春秋非秋。nán dòu zài běi hǎi xī liú,chūn fēi wǒ chūn qiū fēi qiū。
人言今日是新岁,百花烂熳堆案头。rén yán jīn rì shì xīn suì,bǎi huā làn màn duī àn tóu。
主人三载蛮夷长,足遍五洲多异想。zhǔ rén sān zài mán yí zhǎng,zú biàn wǔ zhōu duō yì xiǎng。
且将本领管群花,一瓶海水同供养。qiě jiāng běn lǐng guǎn qún huā,yī píng hǎi shuǐ tóng gōng yǎng。
莲花衣白菊花黄,夭桃侧侍添红妆。lián huā yī bái jú huā huáng,yāo táo cè shì tiān hóng zhuāng。
双花并头一在手,叶叶相对花相当。shuāng huā bìng tóu yī zài shǒu,yè yè xiāng duì huā xiāng dāng。
浓如栴檀和众香,灿如云锦粉五色。nóng rú zhān tán hé zhòng xiāng,càn rú yún jǐn fěn wǔ sè。
华如宝衣陈七市,美如琼浆合天食。huá rú bǎo yī chén qī shì,měi rú qióng jiāng hé tiān shí。
如竞笳鼓调筝琶,蕃汉龟兹乐一律。rú jìng jiā gǔ diào zhēng pá,fān hàn guī zī lè yī lǜ。
如天雨花花满身,合仙佛魔同一室。rú tiān yǔ huā huā mǎn shēn,hé xiān fú mó tóng yī shì。
如招海客通商船,黄白黑种同一国。rú zhāo hǎi kè tōng shāng chuán,huáng bái hēi zhǒng tóng yī guó。
一花惊喜初相见,四千余岁甫识面。yī huā jīng xǐ chū xiāng jiàn,sì qiān yú suì fǔ shí miàn。
一花自顾远自猜,万里绝域我能来。yī huā zì gù yuǎn zì cāi,wàn lǐ jué yù wǒ néng lái。
一花退立如局缩,人太孤高我惭俗。yī huā tuì lì rú jú suō,rén tài gū gāo wǒ cán sú。
一花傲睨如居居,了更妩媚非粗疏。yī huā ào nì rú jū jū,le gèng wǔ mèi fēi cū shū。
有时背面互猜忌,非我族类心必异。yǒu shí bèi miàn hù cāi jì,fēi wǒ zú lèi xīn bì yì。
有时并肩相爱怜,得成眷属都有缘。yǒu shí bìng jiān xiāng ài lián,dé chéng juàn shǔ dōu yǒu yuán。
有时低眉若饮泣,偏是同根煎太急。yǒu shí dī méi ruò yǐn qì,piān shì tóng gēn jiān tài jí。
有时仰首翻踌躇,欲去非种谁能锄。yǒu shí yǎng shǒu fān chóu chú,yù qù fēi zhǒng shuí néng chú。
有时俯水瞋不语,谁滋他族来逼处。yǒu shí fǔ shuǐ chēn bù yǔ,shuí zī tā zú lái bī chù。
有时微笑临春风,来者不拒何不容。yǒu shí wēi xiào lín chūn fēng,lái zhě bù jù hé bù róng。
众花照影影一样,曾无人相无我相。zhòng huā zhào yǐng yǐng yī yàng,céng wú rén xiāng wú wǒ xiāng。
传语天下万万花,但是同种均一家。chuán yǔ tiān xià wàn wàn huā,dàn shì tóng zhǒng jūn yī jiā。
古言猗傩花无知,听人位置无差池。gǔ yán yī nuó huā wú zhī,tīng rén wèi zhì wú chà chí。
我今安排花愿否,拈花笑索花点首。wǒ jīn ān pái huā yuàn fǒu,niān huā xiào suǒ huā diǎn shǒu。
花不能言我饶舌,花神汝莫生分别。huā bù néng yán wǒ ráo shé,huā shén rǔ mò shēng fēn bié。
唐人本自善唐花,或者并使兰花梅花一齐发。táng rén běn zì shàn táng huā,huò zhě bìng shǐ lán huā méi huā yī qí fā。
飙轮来往如电过,不日便可归支那。biāo lún lái wǎng rú diàn guò,bù rì biàn kě guī zhī nà。
此瓶不干花不萎,不必少见多怪如橐驼。cǐ píng bù gàn huā bù wēi,bù bì shǎo jiàn duō guài rú tuó tuó。
地球南北倘倒转,赤道逼人寒署变。dì qiú nán běi tǎng dào zhuǎn,chì dào bī rén hán shǔ biàn。
尔时五羊仙城化作海上山,亦有四时之花开满悬。ěr shí wǔ yáng xiān chéng huà zuò hǎi shàng shān,yì yǒu sì shí zhī huā kāi mǎn xuán。
即今种花术益工,移枝接叶争天功。jí jīn zhǒng huā shù yì gōng,yí zhī jiē yè zhēng tiān gōng。
安知莲不变桃桃不变为菊,迥黄转绿谁能穷?ān zhī lián bù biàn táo táo bù biàn wèi jú,jiǒng huáng zhuǎn lǜ shuí néng qióng?
化工造物先造质,控搏众质亦多术。huà gōng zào wù xiān zào zhì,kòng bó zhòng zhì yì duō shù。
安知夺胎换骨无金丹,不使此莲此菊此桃万亿化身合为一。ān zhī duó tāi huàn gǔ wú jīn dān,bù shǐ cǐ lián cǐ jú cǐ táo wàn yì huà shēn hé wèi yī。
众生后果本前因,汝花未必原花身。zhòng shēng hòu guǒ běn qián yīn,rǔ huā wèi bì yuán huā shēn。
动物植物轮回作生死,安知人不变花花不变为人。dòng wù zhí wù lún huí zuò shēng sǐ,ān zhī rén bù biàn huā huā bù biàn wèi rén。
六十四质亦么么,我身离合无不可。liù shí sì zhì yì me me,wǒ shēn lí hé wú bù kě。
质有时坏神永存,安知我不变花花不变为我。zhì yǒu shí huài shén yǒng cún,ān zhī wǒ bù biàn huā huā bù biàn wèi wǒ。
千秋万岁魂有知,此花此我相追随。qiān qiū wàn suì hún yǒu zhī,cǐ huā cǐ wǒ xiāng zhuī suí。
待到汝花将我供瓶时,远愿对花一读今我诗。dài dào rǔ huā jiāng wǒ gōng píng shí,yuǎn yuàn duì huā yī dú jīn wǒ shī。
黄遵宪

黄遵宪

黄遵宪(1848年4月27日~1905年3月28日)晚清诗人,外交家、政治家、教育家。字公度,别号人境庐主人,汉族客家人,广东省梅州人,光绪二年举人,历充师日参赞、旧金山总领事、驻英参赞、新加坡总领事,戊戌变法期间署湖南按察使,助巡抚陈宝箴推行新政。工诗,喜以新事物熔铸入诗,有“诗界革新导师”之称。黄遵宪有《人镜庐诗草》、《日本国志》、《日本杂事诗》。被誉为“近代中国走向世界第一人”。 黄遵宪的作品>>

猜您喜欢

和议成志感

黄遵宪

天乎叔带召戎来,举国倾危九庙哀。tiān hū shū dài zhào róng lái,jǔ guó qīng wēi jiǔ miào āi。
拳勇竟遭王室乱,首谋尚纵贼人魁。quán yǒng jìng zāo wáng shì luàn,shǒu móu shàng zòng zéi rén kuí。
失民更为丛驱爵,毕世难偿债筑台。shī mín gèng wèi cóng qū jué,bì shì nán cháng zhài zhù tái。
坐视陆沈谁任责?zuò shì lù shěn shuí rèn zé?
事平敢望救时才。shì píng gǎn wàng jiù shí cái。

启銮喜赋

黄遵宪

千官万骑奉龙骧,跸路爻闾扈从忙。qiān guān wàn qí fèng lóng xiāng,bì lù yáo lǘ hù cóng máng。
罪首既诛昏墨贼,民心犹戴往黄皇。zuì shǒu jì zhū hūn mò zéi,mín xīn yóu dài wǎng huáng huáng。
神灵拥护华舆稳,父老欢迎麦饭香。shén líng yōng hù huá yú wěn,fù lǎo huān yíng mài fàn xiāng。
回首南山宫阙峻,定知在莒永无忘。huí shǒu nán shān gōng quē jùn,dìng zhī zài jǔ yǒng wú wàng。

车驾驻开封府

黄遵宪

竿摩辙乱逼西迁,琐尾流离倏一年。gān mó zhé luàn bī xī qiān,suǒ wěi liú lí shū yī nián。
奉母蒙尘犹在郑,迎王望雨待归燕。fèng mǔ méng chén yóu zài zhèng,yíng wáng wàng yǔ dài guī yàn。
诸侯香草方毡幕,西母蟠桃又绮筵。zhū hóu xiāng cǎo fāng zhān mù,xī mǔ pán táo yòu qǐ yán。
举首长安知日近,肯留河上再迁延。jǔ shǒu zhǎng ān zhī rì jìn,kěn liú hé shàng zài qiān yán。

李肃毅侯挽诗四首

黄遵宪

骆胡曾左凋零尽,大政多公独主持。luò hú céng zuǒ diāo líng jǐn,dà zhèng duō gōng dú zhǔ chí。
万里封侯由骨相,中书不死到期颐。wàn lǐ fēng hóu yóu gǔ xiāng,zhōng shū bù sǐ dào qī yí。
檿弧卒挽周衰德,华衮优增汉旧仪。yǎn hú zú wǎn zhōu shuāi dé,huá gǔn yōu zēng hàn jiù yí。
官牒牙牌书不尽,盖棺更拜帝王师。guān dié yá pái shū bù jǐn,gài guān gèng bài dì wáng shī。

李肃毅侯挽诗四首

黄遵宪

连珠臣炮后门枪,天假勋臣事业昌。lián zhū chén pào hòu mén qiāng,tiān jiǎ xūn chén shì yè chāng。
南国旌旗三捷报,北门管论九边防。nán guó jīng qí sān jié bào,běi mén guǎn lùn jiǔ biān fáng。
平生自诩杨无敌,诸将犹夸石敢当。píng shēng zì xǔ yáng wú dí,zhū jiāng yóu kuā shí gǎn dāng。
何意马关盟会日,眼头铅水泪千行!hé yì mǎ guān méng huì rì,yǎn tóu qiān shuǐ lèi qiān xíng!

李肃毅侯挽诗四首

黄遵宪

毕相伊侯久比肩,外交内政各操权。bì xiāng yī hóu jiǔ bǐ jiān,wài jiāo nèi zhèng gè cāo quán。
抚心国有兴亡感,量力天能左右旋。fǔ xīn guó yǒu xīng wáng gǎn,liàng lì tiān néng zuǒ yòu xuán。
赤县神州纷割地,黑风罗刹任飘船。chì xiàn shén zhōu fēn gē dì,hēi fēng luó shā rèn piāo chuán。
老来失计亲豺虎,却道支持二十年。lǎo lái shī jì qīn chái hǔ,què dào zhī chí èr shí nián。

李肃毅侯挽诗四首

黄遵宪

九州人士走求官,婢膝奴颜眼惯看。jiǔ zhōu rén shì zǒu qiú guān,bì xī nú yán yǎn guàn kàn。
满箧谤书疑帝制,一床踞坐骂儒冠。mǎn qiè bàng shū yí dì zhì,yī chuáng jù zuò mà rú guān。
总无死士能酬报,每驳言官更耐弹。zǒng wú sǐ shì néng chóu bào,měi bó yán guān gèng nài dàn。
人哭感恩我知己,廿年已慨霸才难。rén kū gǎn ēn wǒ zhī jǐ,niàn nián yǐ kǎi bà cái nán。

哭张心谷士驹三首

黄遵宪

匆匆事业了潮州,竟认潮州作首丘。cōng cōng shì yè le cháo zhōu,jìng rèn cháo zhōu zuò shǒu qiū。
哀泣一家新故鬼,此邦与汝定何雠?āi qì yī jiā xīn gù guǐ,cǐ bāng yǔ rǔ dìng hé chóu?

哭张心谷士驹三首

黄遵宪

半盂麦饭一垆香,终有人来拜墓堂。bàn yú mài fàn yī lú xiāng,zhōng yǒu rén lái bài mù táng。
只恨锦囊无剩稿,《广陵散》绝并琴亡。zhǐ hèn jǐn náng wú shèng gǎo,guǎng líng sàn jué bìng qín wáng。

哭张心谷士驹三首

黄遵宪

一队同游少年辈,两年零落九原多。yī duì tóng yóu shǎo nián bèi,liǎng nián líng luò jiǔ yuán duō。
频频泪到心头滴,便恐明朝两鬓皤。pín pín lèi dào xīn tóu dī,biàn kǒng míng cháo liǎng bìn pó。

山歌

黄遵宪

自煮莲羹切藕丝,待郎归来慰郎饥。zì zhǔ lián gēng qiè ǒu sī,dài láng guī lái wèi láng jī。
为贪别处双双箸,只怕心中忘却匙。wèi tān bié chù shuāng shuāng zhù,zhǐ pà xīn zhōng wàng què shi。

山歌

黄遵宪

人人要结后生缘,侬只今生结目前。rén rén yào jié hòu shēng yuán,nóng zhǐ jīn shēng jié mù qián。
一十二时不离别,郎行郎坐总随肩。yī shí èr shí bù lí bié,láng xíng láng zuò zǒng suí jiān。

山歌

黄遵宪

买梨莫买蜂咬梨,心中有病没人知。mǎi lí mò mǎi fēng yǎo lí,xīn zhōng yǒu bìng méi rén zhī。
因为分梨故亲切,谁知亲切转伤离。yīn wèi fēn lí gù qīn qiè,shuí zhī qīn qiè zhuǎn shāng lí。

山歌

黄遵宪

催人出门鸡乱啼,送人离别水东西。cuī rén chū mén jī luàn tí,sòng rén lí bié shuǐ dōng xī。
挽水西流想无法,从今不养五更鸡。wǎn shuǐ xī liú xiǎng wú fǎ,cóng jīn bù yǎng wǔ gèng jī。

山歌

黄遵宪

邻家带得书信归,书中何字侬不知。lín jiā dài dé shū xìn guī,shū zhōng hé zì nóng bù zhī。
等侬亲口问渠去,问他此侬谁瘦肥。děng nóng qīn kǒu wèn qú qù,wèn tā cǐ nóng shuí shòu féi。