古诗词

二月廿七日集沈祠文肃公生日

郑孝胥

潭上祠堂拜此辰,傍祠潭水碧鳞鳞。tán shàng cí táng bài cǐ chén,bàng cí tán shuǐ bì lín lín。
石城作里崇遗爱,嘉树成阴表好春。shí chéng zuò lǐ chóng yí ài,jiā shù chéng yīn biǎo hǎo chūn。
寂寞庙廊虚一老,轮囷肝胆向何人?jì mò miào láng xū yī lǎo,lún qūn gān dǎn xiàng hé rén?
赵州浇酒平生感,斜日沉吟忽满身。zhào zhōu jiāo jiǔ píng shēng gǎn,xié rì chén yín hū mǎn shēn。
猜您喜欢

伤逝

郑孝胥

去年菊花时,廊下偶携手。qù nián jú huā shí,láng xià ǒu xié shǒu。
花前憔悴人,怅然若难久。huā qián qiáo cuì rén,chàng rán ruò nán jiǔ。
当时苦无觉,轻别将谁咎。dāng shí kǔ wú jué,qīng bié jiāng shuí jiù。
一悲悲何穷,倏忽馀鳏叟。yī bēi bēi hé qióng,shū hū yú guān sǒu。

廿二夜

郑孝胥

斯人夜不眠,晓帐必犹寝。sī rén yè bù mián,xiǎo zhàng bì yóu qǐn。
披帷无所见,旁皇此为甚。pī wéi wú suǒ jiàn,páng huáng cǐ wèi shén。
几榻勿轻移,起坐素身谂。jǐ tà wù qīng yí,qǐ zuò sù shēn shěn。
颇疑接謦欬,仿佛气微凛。pǒ yí jiē qǐng kài,fǎng fú qì wēi lǐn。
平生太常斋,如泥恨空饮。píng shēng tài cháng zhāi,rú ní hèn kōng yǐn。

廿三夜

郑孝胥

死生虽云隔,岂能隔吾情。sǐ shēng suī yún gé,qǐ néng gé wú qíng。
吾情无生死,一意通幽明。wú qíng wú shēng sǐ,yī yì tōng yōu míng。
新魂必迷罔,自痛离其形。xīn hún bì mí wǎng,zì tòng lí qí xíng。
旁观骨肉哀,惨悽倍于生。páng guān gǔ ròu āi,cǎn qī bèi yú shēng。
生者能为主,依恋终相萦。shēng zhě néng wèi zhǔ,yī liàn zhōng xiāng yíng。
生者苟渐忘,无归愈飘零。shēng zhě gǒu jiàn wàng,wú guī yù piāo líng。
委形如爪发,朽腐难为灵。wěi xíng rú zhǎo fā,xiǔ fǔ nán wèi líng。
圣人识情状,致斋极精诚。shèng rén shí qíng zhuàng,zhì zhāi jí jīng chéng。
立尸而后祭,何疑于礼经。lì shī ér hòu jì,hé yí yú lǐ jīng。

廿四晓

郑孝胥

哀情易伤春,飞花正如雪。āi qíng yì shāng chūn,fēi huā zhèng rú xuě。
花前思往事,无处不悽绝。huā qián sī wǎng shì,wú chù bù qī jué。
昨朝花始开,今日花将歇。zuó cháo huā shǐ kāi,jīn rì huā jiāng xiē。
我虽非落花,弹指必俱灭。wǒ suī fēi luò huā,dàn zhǐ bì jù miè。
逝者固已辞,存者行渐别。shì zhě gù yǐ cí,cún zhě xíng jiàn bié。
眼中亲爱者,一一愁见夺。yǎn zhōng qīn ài zhě,yī yī chóu jiàn duó。
与君永今朝,为予誓皎日。yǔ jūn yǒng jīn cháo,wèi yǔ shì jiǎo rì。

廿五晓

郑孝胥

人亡月半规,今夕已下弦。rén wáng yuè bàn guī,jīn xī yǐ xià xián。
碧天玉指甲,馀恨何悽妍。bì tiān yù zhǐ jiǎ,yú hèn hé qī yán。
阑干谁复倚,杳杳遂长眠。lán gàn shuí fù yǐ,yǎo yǎo suì zhǎng mián。
我为夜起翁,残宵独周旋。wǒ wèi yè qǐ wēng,cán xiāo dú zhōu xuán。
聊堪伴孤魂,莫言死相捐。liáo kān bàn gū hún,mò yán sǐ xiāng juān。

三月初一晓

郑孝胥

儿女失其母,啼号不欲生。ér nǚ shī qí mǔ,tí hào bù yù shēng。
我固无以慰,朝夕缠哀声。wǒ gù wú yǐ wèi,cháo xī chán āi shēng。
出门暂弃置,入门复屏营。chū mén zàn qì zhì,rù mén fù píng yíng。
灭灯人定后,锐意趋幽冥。miè dēng rén dìng hòu,ruì yì qū yōu míng。
鬼神乃馀气,未若人所能。guǐ shén nǎi yú qì,wèi ruò rén suǒ néng。
冤抑或为变,居常终无灵。yuān yì huò wèi biàn,jū cháng zhōng wú líng。
亡者果已矣,何用期遐龄。wáng zhě guǒ yǐ yǐ,hé yòng qī xiá líng。

初二晓

郑孝胥

死状即若寐,熟寐元无知。sǐ zhuàng jí ruò mèi,shú mèi yuán wú zhī。
有知无知间,谁主此可疑。yǒu zhī wú zhī jiān,shuí zhǔ cǐ kě yí。
生短死则长,死安生甚危。shēng duǎn sǐ zé zhǎng,sǐ ān shēng shén wēi。
闻道夕可死,既死终焉归。wén dào xī kě sǐ,jì sǐ zhōng yān guī。
无知信无涯,有知能几时。wú zhī xìn wú yá,yǒu zhī néng jǐ shí。
庄生与释氏,毋乃皆沈迷。zhuāng shēng yǔ shì shì,wú nǎi jiē shěn mí。

十八日

郑孝胥

人死斯相恶,无能斯相背。rén sǐ sī xiāng è,wú néng sī xiāng bèi。
亡者岂遂亡,存者良不义。wáng zhě qǐ suì wáng,cún zhě liáng bù yì。
家人频入梦,处分到细事。jiā rén pín rù mèng,chù fēn dào xì shì。
簿录一翻阅,使我涌酸泪。bù lù yī fān yuè,shǐ wǒ yǒng suān lèi。
馀财虽莫用,月廪谁能废。yú cái suī mò yòng,yuè lǐn shuí néng fèi。
他年称所蓄,聊为完遗志。tā nián chēng suǒ xù,liáo wèi wán yí zhì。
子亡我犹存,勿患终难继。zi wáng wǒ yóu cún,wù huàn zhōng nán jì。

程子大颂万鹿川图

郑孝胥

黄鹄临流天下胜,汉怒江哀谁解听?huáng gǔ lín liú tiān xià shèng,hàn nù jiāng āi shuí jiě tīng?
盟鸥榭没不堪寻,此阁想望若相竞。méng ōu xiè méi bù kān xún,cǐ gé xiǎng wàng ruò xiāng jìng。
武昌一乱由弄兵,使我在湘鄂易平。wǔ chāng yī luàn yóu nòng bīng,shǐ wǒ zài xiāng è yì píng。
鹿川诗老天留在,他日重来话抱冰。lù chuān shī lǎo tiān liú zài,tā rì zhòng lái huà bào bīng。

答郭筱麓

郑孝胥

子诗泠泠如暗泉,非行非止声锵然。zi shī líng líng rú àn quán,fēi xíng fēi zhǐ shēng qiāng rán。
每过吾庵必有作,此庵与世元无缘。měi guò wú ān bì yǒu zuò,cǐ ān yǔ shì yuán wú yuán。
道人庵居复夜起,冥行万里无人烟。dào rén ān jū fù yè qǐ,míng xíng wàn lǐ wú rén yān。
赋成自书用草隶,偶出小技惊时贤。fù chéng zì shū yòng cǎo lì,ǒu chū xiǎo jì jīng shí xián。
岂知遽已入诗语,妙借老丑增殊妍。qǐ zhī jù yǐ rù shī yǔ,miào jiè lǎo chǒu zēng shū yán。
胸中抑塞未能和,容我小缓调哀弦。xiōng zhōng yì sāi wèi néng hé,róng wǒ xiǎo huǎn diào āi xián。

五月十七日

郑孝胥

子藏不复见,万事已云毕。zi cáng bù fù jiàn,wàn shì yǐ yún bì。
我如魂之游,犹然视白日。wǒ rú hún zhī yóu,yóu rán shì bái rì。
幽明均一逝,何者为真实。yōu míng jūn yī shì,hé zhě wèi zhēn shí。
一棺已入土,馀地足同穴。yī guān yǐ rù tǔ,yú dì zú tóng xué。
地下恐无知,生存独难别。dì xià kǒng wú zhī,shēng cún dú nán bié。
行时畏回顾,扫榻留虚室。xíng shí wèi huí gù,sǎo tà liú xū shì。
去来定何归,放歌聊作达。qù lái dìng hé guī,fàng gē liáo zuò dá。

十八日

郑孝胥

达者失之弛,不达多所忧。dá zhě shī zhī chí,bù dá duō suǒ yōu。
达与不达间,君子必有由。dá yǔ bù dá jiān,jūn zi bì yǒu yóu。
使我务弃世,存亡等浮沤。shǐ wǒ wù qì shì,cún wáng děng fú ōu。
一切置哀乐,木石渠何求。yī qiè zhì āi lè,mù shí qú hé qiú。
有生依仁义,百年殊未休。yǒu shēng yī rén yì,bǎi nián shū wèi xiū。
春兰与秋菊,情感终相酬。chūn lán yǔ qiū jú,qíng gǎn zhōng xiāng chóu。

述隶示陈六向元

郑孝胥

礼器超诣含高深,《史晨》淳奥法易寻。lǐ qì chāo yì hán gāo shēn,shǐ chén chún ào fǎ yì xún。
《石门》雕疏《华山》密,闳博肃括惟荡阴。shí mén diāo shū huá shān mì,hóng bó sù kuò wéi dàng yīn。
意理古淡若《西狭》,樊敏难遇怀萧森。yì lǐ gǔ dàn ruò xī xiá,fán mǐn nán yù huái xiāo sēn。
渐方渐厉氛甚恶,降及曹魏加㟢嵚。jiàn fāng jiàn lì fēn shén è,jiàng jí cáo wèi jiā qí qīn。
墨本摩挲疑莫释,一玩坠简如生擒。mò běn mó sā yí mò shì,yī wán zhuì jiǎn rú shēng qín。
千年无隶殆欲绝,东都作者难知音。qiān nián wú lì dài yù jué,dōng dōu zuò zhě nán zhī yīn。
墨卿猿叟粗可语,笔骄意狭空相针。mò qīng yuán sǒu cū kě yǔ,bǐ jiāo yì xiá kōng xiāng zhēn。
积之已久或有得,子能起予勤摹临。jī zhī yǐ jiǔ huò yǒu dé,zi néng qǐ yǔ qín mó lín。
抗颜举世孰矜式,当风殊快聊披襟。kàng yán jǔ shì shú jīn shì,dāng fēng shū kuài liáo pī jīn。

丁澄如求题忠义永肩图册明户部云南清吏司郎中郑尔圻上书请筑思陵图

郑孝胥

长陵一抷土,臣子不忍言。zhǎng líng yī pī tǔ,chén zi bù rěn yán。
誓天有大恨,神鉴惟孝孙。shì tiān yǒu dà hèn,shén jiàn wéi xiào sūn。
圣朝礼三恪,至仁动乾坤。shèng cháo lǐ sān kè,zhì rén dòng qián kūn。
孰能展此图,天道幽难论。shú néng zhǎn cǐ tú,tiān dào yōu nán lùn。

八月十二日雨中游宇治川

郑孝胥

云光掩山万松静,双溪锵鸣碧流迸。yún guāng yǎn shān wàn sōng jìng,shuāng xī qiāng míng bì liú bèng。
过桥愈觉诸峰深,竹榭临流据其胜。guò qiáo yù jué zhū fēng shēn,zhú xiè lín liú jù qí shèng。
雨中默坐意良足,适暗俄明疑欲暝。yǔ zhōng mò zuò yì liáng zú,shì àn é míng yí yù míng。
饭软茶香鱼味美,更唤扁舟取微径。fàn ruǎn chá xiāng yú wèi měi,gèng huàn biǎn zhōu qǔ wēi jìng。
断碑悽惘一摩挲,回首空林试凝听。duàn bēi qī wǎng yī mó sā,huí shǒu kōng lín shì níng tīng。