古诗词

精忠柏

孙原湘

万木畏枯枯则薪,一株独以枯见珍。wàn mù wèi kū kū zé xīn,yī zhū dú yǐ kū jiàn zhēn。
神斤鬼斧不敢近,忠义之气缠其身。shén jīn guǐ fǔ bù gǎn jìn,zhōng yì zhī qì chán qí shēn。
蛟虬翠郁风波亭,一夜号泣枯精英。jiāo qiú cuì yù fēng bō tíng,yī yè hào qì kū jīng yīng。
奸邪气横正气绝,感愤物理同人情。jiān xié qì héng zhèng qì jué,gǎn fèn wù lǐ tóng rén qíng。
不见百口保飞宗,正卿窜身南海以死争。bù jiàn bǎi kǒu bǎo fēi zōng,zhèng qīng cuàn shēn nán hǎi yǐ sǐ zhēng。
上书讼冤刘允升,横尸棘寺鸣不平。shàng shū sòng yuān liú yǔn shēng,héng shī jí sì míng bù píng。
区区小校犹忠诚,竟欲斩艾邪蒿萌。qū qū xiǎo xiào yóu zhōng chéng,jìng yù zhǎn ài xié hāo méng。
柏虽草木气至清,肯与贼桧同时生。bǎi suī cǎo mù qì zhì qīng,kěn yǔ zéi guì tóng shí shēng。
死八百年挺不屈,蜕尽龙皮剩龙骨。sǐ bā bǎi nián tǐng bù qū,tuì jǐn lóng pí shèng lóng gǔ。
中有丹心不肯枯,只是春风吹不活。zhōng yǒu dān xīn bù kěn kū,zhǐ shì chūn fēng chuī bù huó。
天欲吹活柏固辞,偷生半壁匪我思。tiān yù chuī huó bǎi gù cí,tōu shēng bàn bì fěi wǒ sī。
除非痛饮黄龙时,枯枝一一回青枝。chú fēi tòng yǐn huáng lóng shí,kū zhī yī yī huí qīng zhī。
天亦不能彊活之,任其一木乾坤支。tiān yì bù néng jiàng huó zhī,rèn qí yī mù qián kūn zhī。
表忠但敕风雷司,霹雳老桧分其尸。biǎo zhōng dàn chì fēng léi sī,pī lì lǎo guì fēn qí shī。
吁嗟南渡朝廷小,泥首北风如偃草。xū jiē nán dù cháo tíng xiǎo,ní shǒu běi fēng rú yǎn cǎo。
只赏西湖花柳妍,浑忘朔漠椿棠老。zhǐ shǎng xī hú huā liǔ yán,hún wàng shuò mò chūn táng lǎo。
构兮构兮木不良,大厦以桧为栋梁,长城如檀翻见戕。gòu xī gòu xī mù bù liáng,dà shà yǐ guì wèi dòng liáng,zhǎng chéng rú tán fān jiàn qiāng。
不如此柏有本性,直与精忠同正命。bù rú cǐ bǎi yǒu běn xìng,zhí yǔ jīng zhōng tóng zhèng mìng。
但看枝枝北向枯,木理犹知朝二圣。dàn kàn zhī zhī běi xiàng kū,mù lǐ yóu zhī cháo èr shèng。
从来死贵得其死,不见死而不死树如此。cóng lái sǐ guì dé qí sǐ,bù jiàn sǐ ér bù sǐ shù rú cǐ。

孙原湘

清江苏昭文人,字子潇,晚号心青。嘉庆十年进士,改庶吉士。不仕。善骈文、书画,尤工诗。与舒位、王昙齐名。其诗风神秀逸。有《天真阁集》等。 孙原湘的作品>>

猜您喜欢

可恨辞八首

孙原湘

刻意防闲敛翠襟,隔帘消息太沉沉。kè yì fáng xián liǎn cuì jīn,gé lián xiāo xī tài chén chén。
谀辞未必非谗口,诡计何曾是吉音。yú cí wèi bì fēi chán kǒu,guǐ jì hé céng shì jí yīn。
身在妒丛潜制泪,人来欢处默关心。shēn zài dù cóng qián zhì lèi,rén lái huān chù mò guān xīn。
自从听彻琴声夜,已把相如当稿砧。zì cóng tīng chè qín shēng yè,yǐ bǎ xiāng rú dāng gǎo zhēn。

可恨辞八首

孙原湘

破除才尽又萦牵,如此相思命在天。pò chú cái jǐn yòu yíng qiān,rú cǐ xiāng sī mìng zài tiān。
趣入形骸能解脱,欲关情性最缠绵。qù rù xíng hái néng jiě tuō,yù guān qíng xìng zuì chán mián。
蚕丝自缚重重茧,蜡烛空熬寸寸煎。cán sī zì fù zhòng zhòng jiǎn,là zhú kōng áo cùn cùn jiān。
回忆未成欢爱日,一泓清澈在山泉。huí yì wèi chéng huān ài rì,yī hóng qīng chè zài shān quán。

可恨辞八首

孙原湘

欲扣瑶阊问夙因,醉中心胆近天真。yù kòu yáo chāng wèn sù yīn,zuì zhōng xīn dǎn jìn tiān zhēn。
千秋恨事花三月,四海知音玉一人。qiān qiū hèn shì huā sān yuè,sì hǎi zhī yīn yù yī rén。
无可奈何身向佛,不曾真个梦为神。wú kě nài hé shēn xiàng fú,bù céng zhēn gè mèng wèi shén。
抽刀欲断东流水,又被风吹涨绿鳞。chōu dāo yù duàn dōng liú shuǐ,yòu bèi fēng chuī zhǎng lǜ lín。

兰舟纪遇

孙原湘

半欲天晴半未晴,百禽呜处变春声。bàn yù tiān qíng bàn wèi qíng,bǎi qín wū chù biàn chūn shēng。
树离圆峤珠先落,月见方诸水自生。shù lí yuán jiào zhū xiān luò,yuè jiàn fāng zhū shuǐ zì shēng。
爱极翻教成怨恨,悟来始悔忒聪明。ài jí fān jiào chéng yuàn hèn,wù lái shǐ huǐ tè cōng míng。
无情最是堤边柳,眼看桃花带雨倾。wú qíng zuì shì dī biān liǔ,yǎn kàn táo huā dài yǔ qīng。

兰舟纪遇

孙原湘

只在波光淡荡中,橹枝无力忽西东。zhǐ zài bō guāng dàn dàng zhōng,lǔ zhī wú lì hū xī dōng。
难从白日回惊电,反恨青天转顺风。nán cóng bái rì huí jīng diàn,fǎn hèn qīng tiān zhuǎn shùn fēng。
燕子逼帘时远近,桃花隔竹更玲珑。yàn zi bī lián shí yuǎn jìn,táo huā gé zhú gèng líng lóng。
如何十二峰峦远,只与阑干一抹同。rú hé shí èr fēng luán yuǎn,zhǐ yǔ lán gàn yī mǒ tóng。

丹诚

孙原湘

桃花输艳雪输明,说阿侯时便说卿。táo huā shū yàn xuě shū míng,shuō ā hóu shí biàn shuō qīng。
恐露悲愁增别憾,强为欢笑徇多情。kǒng lù bēi chóu zēng bié hàn,qiáng wèi huān xiào xùn duō qíng。
矜持巳被人猜料,疏远还防事变更。jīn chí sì bèi rén cāi liào,shū yuǎn hái fáng shì biàn gèng。
一任浮云翻覆手,总难离间到丹诚。yī rèn fú yún fān fù shǒu,zǒng nán lí jiān dào dān chéng。

丹诚

孙原湘

豆蔻梢头月一钩,照人欢喜照人愁。dòu kòu shāo tóu yuè yī gōu,zhào rén huān xǐ zhào rén chóu。
三年已受登墙爱,九死终拚抱柱谋。sān nián yǐ shòu dēng qiáng ài,jiǔ sǐ zhōng pàn bào zhù móu。
敢望犀帷充面首,空分鸾镜挂心头。gǎn wàng xī wéi chōng miàn shǒu,kōng fēn luán jìng guà xīn tóu。
赠卿一把珍珠泪,好作金钗钿合收。zèng qīng yī bǎ zhēn zhū lèi,hǎo zuò jīn chāi diàn hé shōu。

玉楼

孙原湘

一声玉笛倚瑶台,风荡珠帘扇扇开。yī shēng yù dí yǐ yáo tái,fēng dàng zhū lián shàn shàn kāi。
只恐君看犹约略,不关侬影太低徊。zhǐ kǒng jūn kàn yóu yuē lüè,bù guān nóng yǐng tài dī huái。
远闻香气和花乱,微接音辞带笑猜。yuǎn wén xiāng qì hé huā luàn,wēi jiē yīn cí dài xiào cāi。
欲觅仙人来往迹,石阶无纬长春苔。yù mì xiān rén lái wǎng jì,shí jiē wú wěi zhǎng chūn tái。

玉楼

孙原湘

已闻春病与花疏,又值杨花扑面初。yǐ wén chūn bìng yǔ huā shū,yòu zhí yáng huā pū miàn chū。
怨极梦魂思越礼,愁来情性悔知书。yuàn jí mèng hún sī yuè lǐ,chóu lái qíng xìng huǐ zhī shū。
莲含苦意才成实,竹有深心可奈虚。lián hán kǔ yì cái chéng shí,zhú yǒu shēn xīn kě nài xū。
欲寄彩笺消息去,侍儿诚伪定何如。yù jì cǎi jiān xiāo xī qù,shì ér chéng wěi dìng hé rú。

玉楼

孙原湘

红滴胭脂翠滴螺,有人清影独凌波。hóng dī yān zhī cuì dī luó,yǒu rén qīng yǐng dú líng bō。
似从明月飞来辽,却比清霄艳得多。shì cóng míng yuè fēi lái liáo,què bǐ qīng xiāo yàn dé duō。
珠箔尽教花掩敛,画阑偏受玉摩挲。zhū bó jǐn jiào huā yǎn liǎn,huà lán piān shòu yù mó sā。
春芜一被倾城体,应使人间薄绮罗。chūn wú yī bèi qīng chéng tǐ,yīng shǐ rén jiān báo qǐ luó。

玉楼

孙原湘

五铢衣薄剪元绡,越衬肌肤雪易消。wǔ zhū yī báo jiǎn yuán xiāo,yuè chèn jī fū xuě yì xiāo。
静里忽参眉黛活,笑时反助鬓花娇。jìng lǐ hū cān méi dài huó,xiào shí fǎn zhù bìn huā jiāo。
无言早信丹诚达,着迹才须绿绮挑。wú yán zǎo xìn dān chéng dá,zhe jì cái xū lǜ qǐ tiāo。
但使常娥心暗许,未妨白日对青霄。dàn shǐ cháng é xīn àn xǔ,wèi fáng bái rì duì qīng xiāo。

维摩示疾志感

孙原湘

天女云軿下碧空,维摩丈室顿春融。tiān nǚ yún píng xià bì kōng,wéi mó zhàng shì dùn chūn róng。
悄移画屧防惊枕,微揭绡帏恐透风。qiāo yí huà xiè fáng jīng zhěn,wēi jiē xiāo wéi kǒng tòu fēng。
有泪但看含脉脉,无言祇索去匆匆。yǒu lèi dàn kàn hán mài mài,wú yán qí suǒ qù cōng cōng。
再三珍重临行意,只在横波一转中。zài sān zhēn zhòng lín xíng yì,zhǐ zài héng bō yī zhuǎn zhōng。

无题

孙原湘

青粉墙头日易沉,每来一刻抵千金。qīng fěn qiáng tóu rì yì chén,měi lái yī kè dǐ qiān jīn。
眼波频遣魂摇荡,眉语能通思款深。yǎn bō pín qiǎn hún yáo dàng,méi yǔ néng tōng sī kuǎn shēn。
觌面欢愁先在意,病躯塞暖总关心。dí miàn huān chóu xiān zài yì,bìng qū sāi nuǎn zǒng guān xīn。
此生脱屣功名想,愿举双飞水上禽。cǐ shēng tuō xǐ gōng míng xiǎng,yuàn jǔ shuāng fēi shuǐ shàng qín。

无题

孙原湘

偷赠新诗妙绝伦,平时拈管却瞒人。tōu zèng xīn shī miào jué lún,píng shí niān guǎn què mán rén。
才偏不露方为大,情到能痴始信真。cái piān bù lù fāng wèi dà,qíng dào néng chī shǐ xìn zhēn。
欲表素心频送睐,难通私语只含颦。yù biǎo sù xīn pín sòng lài,nán tōng sī yǔ zhǐ hán pín。
何愁团扇秋风起,比目双身是一身。hé chóu tuán shàn qiū fēng qǐ,bǐ mù shuāng shēn shì yī shēn。

无题

孙原湘

火伞当空不可行,别来十日抵三生。huǒ sǎn dāng kōng bù kě xíng,bié lái shí rì dǐ sān shēng。
可能眠食如前胜,略觉风姿比昔清。kě néng mián shí rú qián shèng,lüè jué fēng zī bǐ xī qīng。
缟素农裳逾妩媚,寻常言语尽聪明。gǎo sù nóng shang yú wǔ mèi,xún cháng yán yǔ jǐn cōng míng。
幽窗尽许俄延坐,饱听青荷洒雨声。yōu chuāng jǐn xǔ é yán zuò,bǎo tīng qīng hé sǎ yǔ shēng。