古诗词

水车歌

曹文晦

老农呼妇呼孙子,齐上沟车踏河水。lǎo nóng hū fù hū sūn zi,qí shàng gōu chē tà hé shuǐ。
浪走源头雪霰飞,天翻脚底风雷起。làng zǒu yuán tóu xuě xiàn fēi,tiān fān jiǎo dǐ fēng léi qǐ。
飒飒昆明龙蜕骨,宛宛常山蛇顾尾。sà sà kūn míng lóng tuì gǔ,wǎn wǎn cháng shān shé gù wěi。
倏尔盈科叹水哉,激之过颡由人耳。shū ěr yíng kē tàn shuǐ zāi,jī zhī guò sǎng yóu rén ěr。
吼声㶁㶁河伯怒,苗色芃芃田畯喜。hǒu shēng guó guó hé bó nù,miáo sè péng péng tián jùn xǐ。
阿香滴瓢苦瑟缩,鲛人泣绡无尺咫。ā xiāng dī piáo kǔ sè suō,jiāo rén qì xiāo wú chǐ zhǐ。
苏枯辛活庄子鲋,腾空如化琴高鲤。sū kū xīn huó zhuāng zi fù,téng kōng rú huà qín gāo lǐ。
东村桔槔不亦劳,西邻辘轳安足拟。dōng cūn jú gāo bù yì láo,xī lín lù lú ān zú nǐ。
忘机却笑抱瓮夫,巧制端从斫轮氏。wàng jī què xiào bào wèng fū,qiǎo zhì duān cóng zhuó lún shì。
天心普顺固无边,人力强为终有已。tiān xīn pǔ shùn gù wú biān,rén lì qiáng wèi zhōng yǒu yǐ。
欲令田野息愁叹,要在庙堂能燮理。yù lìng tián yě xī chóu tàn,yào zài miào táng néng xiè lǐ。
五风十雨岁穰穰,弃置沟车如敝屣。wǔ fēng shí yǔ suì ráng ráng,qì zhì gōu chē rú bì xǐ。

曹文晦

元台州天台人,字伯辉,号新山道人。曹文炳弟。颖悟多识,雅尚萧散。不应征聘。有《新山稿》。(《古今图书集成》氏族典卷二〇九《元诗纪事》卷二三) 曹文晦的作品>>

猜您喜欢

和刘伯温感怀四首

曹文晦

入水无媒得纬萧,谁能驱退恶溪潮。rù shuǐ wú méi dé wěi xiāo,shuí néng qū tuì è xī cháo。
沈沈城郭貔貅老,汹汹波涛蛟鳄骄。shěn shěn chéng guō pí xiū lǎo,xiōng xiōng bō tāo jiāo è jiāo。
败舫似闻川鬼哭,畏途不奈客魂消。bài fǎng shì wén chuān guǐ kū,wèi tú bù nài kè hún xiāo。
舞阶干羽今何在?wǔ jiē gàn yǔ jīn hé zài?
千载曾闻格有苗。qiān zài céng wén gé yǒu miáo。

留别友竹轩

曹文晦

紫凝山前野水长,阿咸深住五云乡。zǐ níng shān qián yě shuǐ zhǎng,ā xián shēn zhù wǔ yún xiāng。
八年不见头全白,九日虽过菊未黄。bā nián bù jiàn tóu quán bái,jiǔ rì suī guò jú wèi huáng。
屋外松篁寒作伴,堂前孙子肃成行。wū wài sōng huáng hán zuò bàn,táng qián sūn zi sù chéng xíng。
从今相就须宜数,不见西山易夕阳。cóng jīn xiāng jiù xū yí shù,bù jiàn xī shān yì xī yáng。

咏十器

曹文晦

曾读安南奉使书,海翁往往策虾须。céng dú ān nán fèng shǐ shū,hǎi wēng wǎng wǎng cè xiā xū。
隐居素号江湖侣,老去仍充疾病扶。yǐn jū sù hào jiāng hú lǚ,lǎo qù réng chōng jí bìng fú。
不涉畏途愁鬼夺,怕行沧海见龙趋。bù shè wèi tú chóu guǐ duó,pà xíng cāng hǎi jiàn lóng qū。
乌巾鹤氅舒徐步,宜入香山《九老图》。wū jīn hè chǎng shū xú bù,yí rù xiāng shān jiǔ lǎo tú。

咏十器

曹文晦

长颈中虚发妙音,秋风一曲《水龙吟》。zhǎng jǐng zhōng xū fā miào yīn,qiū fēng yī qū shuǐ lóng yín。
唤回城郭千年梦,吹断云霄万里心。huàn huí chéng guō qiān nián mèng,chuī duàn yún xiāo wàn lǐ xīn。
楚水棹闲修竹老,孤山春去落梅深。chǔ shuǐ zhào xián xiū zhú lǎo,gū shān chūn qù luò méi shēn。
此时消尽扬州兴,只有山阳泪满襟。cǐ shí xiāo jǐn yáng zhōu xīng,zhǐ yǒu shān yáng lèi mǎn jīn。

咏十器

曹文晦

野老铺陈亦好奇,聚毛曾到蔡州池。yě lǎo pù chén yì hǎo qí,jù máo céng dào cài zhōu chí。
每思叠雪敷云处,尚想眠沙泛浦时。měi sī dié xuě fū yún chù,shàng xiǎng mián shā fàn pǔ shí。
坐石未温惊客至,累茵虽贵恐身危。zuò shí wèi wēn jīng kè zhì,lèi yīn suī guì kǒng shēn wēi。
正宜布被梅花帐,旦粥凝香起未迟。zhèng yí bù bèi méi huā zhàng,dàn zhōu níng xiāng qǐ wèi chí。

咏十器

曹文晦

烹不能鸣有近忧,羽毛之美为谁留?pēng bù néng míng yǒu jìn yōu,yǔ máo zhī měi wèi shuí liú?
几挥赤壁千年敌,借得衡阳六月秋。jǐ huī chì bì qiān nián dí,jiè dé héng yáng liù yuè qiū。
蒲箑未书尚待贾,素纨捐箧有馀愁。pú shà wèi shū shàng dài jiǎ,sù wán juān qiè yǒu yú chóu。
西风不受元规污,一幅纶巾对白鸥。xī fēng bù shòu yuán guī wū,yī fú lún jīn duì bái ōu。

咏十器

曹文晦

何人遗公鱼魫屏,定须东海鲙长鲸。hé rén yí gōng yú shěn píng,dìng xū dōng hǎi kuài zhǎng jīng。
不应虚室自生白,正与幽人相对清。bù yīng xū shì zì shēng bái,zhèng yǔ yōu rén xiāng duì qīng。
素色晓涵银汉冷,寒光夜照玉蟾明。sù sè xiǎo hán yín hàn lěng,hán guāng yè zhào yù chán míng。
平生未识豪家客,金雀徒闻后世名。píng shēng wèi shí háo jiā kè,jīn què tú wén hòu shì míng。

听泉

曹文晦

佛阁灯昏石磬残,渐闻岩窦玉珊珊。fú gé dēng hūn shí qìng cán,jiàn wén yán dòu yù shān shān。
月沈古洞一猿歇,人倚修篁两耳寒。yuè shěn gǔ dòng yī yuán xiē,rén yǐ xiū huáng liǎng ěr hán。
水乐洞边趺藓石,香炉峰下认松湍。shuǐ lè dòng biān fū xiǎn shí,xiāng lú fēng xià rèn sōng tuān。
何如赏此秋风曲,击节清吟到夜阑。hé rú shǎng cǐ qiū fēng qū,jī jié qīng yín dào yè lán。

六月初三日迁居寄卧云翁

曹文晦

危疑不决问巫咸,贞吉须过六月三。wēi yí bù jué wèn wū xián,zhēn jí xū guò liù yuè sān。
喜听鹊声鸣始旦,强缘鸟道出重岩。xǐ tīng què shēng míng shǐ dàn,qiáng yuán niǎo dào chū zhòng yán。
病身有托虫依蓼,家计无存水透蓝。bìng shēn yǒu tuō chóng yī liǎo,jiā jì wú cún shuǐ tòu lán。
云雾不迷飞鹤路,雅音无惜寄泥缄。yún wù bù mí fēi hè lù,yǎ yīn wú xī jì ní jiān。

梅魂二首

曹文晦

或傍茅檐或水隈,岂知环佩下瑶台。huò bàng máo yán huò shuǐ wēi,qǐ zhī huán pèi xià yáo tái。
几番冰雪冻不死,一点阳春唤得回。jǐ fān bīng xuě dòng bù sǐ,yī diǎn yáng chūn huàn dé huí。
春阁夜寒人已去,西湖春早鹤同来。chūn gé yè hán rén yǐ qù,xī hú chūn zǎo hè tóng lái。
何当唱我新词曲,时向梅花酹一杯。hé dāng chàng wǒ xīn cí qū,shí xiàng méi huā lèi yī bēi。

梅魂二首

曹文晦

分得瑶姬换骨丹,人间妖艳不能干。fēn dé yáo jī huàn gǔ dān,rén jiān yāo yàn bù néng gàn。
小桥流水乘春早,断角残钟伴夜寒。xiǎo qiáo liú shuǐ chéng chūn zǎo,duàn jiǎo cán zhōng bàn yè hán。
雪霁忽惊开后变,月明常恐见时难。xuě jì hū jīng kāi hòu biàn,yuè míng cháng kǒng jiàn shí nán。
神交自有孤山客,抚树清吟兴未阑。shén jiāo zì yǒu gū shān kè,fǔ shù qīng yín xīng wèi lán。

四时宫词四首

曹文晦

朱阑转午阴,银屏倚春倦。zhū lán zhuǎn wǔ yīn,yín píng yǐ chūn juàn。
梦作花间蝶,飞入昭阳殿。mèng zuò huā jiān dié,fēi rù zhāo yáng diàn。

四时宫词四首

曹文晦

玉碗葡萄碧,冰盘荔子红。yù wǎn pú táo bì,bīng pán lì zi hóng。
内官传敕过,王在水晶宫。nèi guān chuán chì guò,wáng zài shuǐ jīng gōng。

四时宫词四首

曹文晦

玉阶看桂影,月色傍秋多。yù jiē kàn guì yǐng,yuè sè bàng qiū duō。
不赐金茎露,渴心将奈何。bù cì jīn jīng lù,kě xīn jiāng nài hé。

四时宫词四首

曹文晦

宫树堕晴雪,凝寒入毳裘。gōng shù duò qíng xuě,níng hán rù cuì qiú。
邻娃取冰箸,道是玉搔头。lín wá qǔ bīng zhù,dào shì yù sāo tóu。
991234567