古诗词

画竹自题

吴镇

图画书之绪,毫素寄所适。tú huà shū zhī xù,háo sù jì suǒ shì。
垂垂岁月久,残断争宝惜。chuí chuí suì yuè jiǔ,cán duàn zhēng bǎo xī。
始由笔研成,渐次忘笔墨。shǐ yóu bǐ yán chéng,jiàn cì wàng bǐ mò。
心手两相忘,融化同造物。xīn shǒu liǎng xiāng wàng,róng huà tóng zào wù。
轩窗云霭溶,屏障石突兀。xuān chuāng yún ǎi róng,píng zhàng shí tū wù。
林麓缪槎牙,禽鸟翥翰翮。lín lù móu chá yá,qín niǎo zhù hàn hé。
可怜俗浇漓,摸摩竟纷出。kě lián sú jiāo lí,mō mó jìng fēn chū。
装禠杂真赝,丹粉夸绚赫。zhuāng sī zá zhēn yàn,dān fěn kuā xuàn hè。
千金易敝帚,十袭宝燕石。qiān jīn yì bì zhǒu,shí xí bǎo yàn shí。
米也百世士,赏会神所识。mǐ yě bǎi shì shì,shǎng huì shén suǒ shí。
伶伦世无有,奇响竟寥寂。líng lún shì wú yǒu,qí xiǎng jìng liáo jì。
良乐难再遇,抱恨长太息。liáng lè nán zài yù,bào hèn zhǎng tài xī。

吴镇

元嘉兴人,字仲圭,号梅花道人。性高介。不求仕进,隐于武塘,所居曰梅花庵,自署梅花庵主。工词翰,善画山水竹石,每题诗其上,时人号为三绝。与黄公望、倪瓒、王蒙为元末四大画家。有《梅花道人遗墨》。 吴镇的作品>>

猜您喜欢

米友仁画卷

吴镇

元章笔端有奇趣,时洒烟云落缣素。yuán zhāng bǐ duān yǒu qí qù,shí sǎ yān yún luò jiān sù。
峰峦百叠倚晴空,人家掩映知何处。fēng luán bǎi dié yǐ qíng kōng,rén jiā yǎn yìng zhī hé chù。
归帆直入青冥蒙,曲港荷香有路通。guī fān zhí rù qīng míng méng,qū gǎng hé xiāng yǒu lù tōng。
更爱涪翁清绝句,相携飞上蓬莱宫。gèng ài fú wēng qīng jué jù,xiāng xié fēi shàng péng lái gōng。

米元晖画卷

吴镇

烟光与山色,缥缈想为容。yān guāng yǔ shān sè,piāo miǎo xiǎng wèi róng。
不知山色澹,为复烟光浓。bù zhī shān sè dàn,wèi fù yān guāng nóng。
虎儿断入图画中,凭阑展卷将无同。hǔ ér duàn rù tú huà zhōng,píng lán zhǎn juǎn jiāng wú tóng。
但令绝景长在眼,从渠绝霭随春风。dàn lìng jué jǐng zhǎng zài yǎn,cóng qú jué ǎi suí chūn fēng。

李昭道春江图

吴镇

晴江一望春山高,日光荡漾翻银涛。qíng jiāng yī wàng chūn shān gāo,rì guāng dàng yàng fān yín tāo。
白云冉冉向空落,长天漠漠归鸿号。bái yún rǎn rǎn xiàng kōng luò,zhǎng tiān mò mò guī hóng hào。
岸上垂杨覆瑶草,征帆直指长安道。àn shàng chuí yáng fù yáo cǎo,zhēng fān zhí zhǐ zhǎng ān dào。
蛟龙不动两耳清,花落莺啼人自老。jiāo lóng bù dòng liǎng ěr qīng,huā luò yīng tí rén zì lǎo。
鸱夷当日溯烟波,凉风万里来天河。chī yí dāng rì sù yān bō,liáng fēng wàn lǐ lái tiān hé。
李侯久向层冥去,丹青散逸将如何?lǐ hóu jiǔ xiàng céng míng qù,dān qīng sàn yì jiāng rú hé?
宣和当日珍藏固,三百馀年撚指过。xuān hé dāng rì zhēn cáng gù,sān bǎi yú nián niǎn zhǐ guò。
危君不让米南宫,置之武库尤加护。wēi jūn bù ràng mǐ nán gōng,zhì zhī wǔ kù yóu jiā hù。

赵千里画

吴镇

猗欤千里诸王孙,画图犹见二李存。yī yú qiān lǐ zhū wáng sūn,huà tú yóu jiàn èr lǐ cún。
盘回虚阁凌空起,苍郁长林来雨繁。pán huí xū gé líng kōng qǐ,cāng yù zhǎng lín lái yǔ fán。
仙姬仙客居绝境,试展殊觉晴云翻。xiān jī xiān kè jū jué jìng,shì zhǎn shū jué qíng yún fān。
持向故山茅屋底,咫尺却拟蓬莱根。chí xiàng gù shān máo wū dǐ,zhǐ chǐ què nǐ péng lái gēn。

山居深趣图

吴镇

猗欤太史诸王孙,生绡画出昆仑根。yī yú tài shǐ zhū wáng sūn,shēng xiāo huà chū kūn lún gēn。
枯槎菌蠹厄野火,溪园秋雨琅玕繁。kū chá jūn dù è yě huǒ,xī yuán qiū yǔ láng gān fán。
天寒岁暮碣石馆,囊书日见玄云翻。tiān hán suì mù jié shí guǎn,náng shū rì jiàn xuán yún fān。
持向故山茅屋底,倚看屈曲大江奔。chí xiàng gù shān máo wū dǐ,yǐ kàn qū qū dà jiāng bēn。

竹窝

吴镇

阿香怒鞭箨龙尾,班鳞蚀去痕未洗。ā xiāng nù biān tuò lóng wěi,bān lín shí qù hén wèi xǐ。
天风吹作万琅玕,翠压修林收不起。tiān fēng chuī zuò wàn láng gān,cuì yā xiū lín shōu bù qǐ。
林深有客栖寒烟,玉版已悟禅中禅。lín shēn yǒu kè qī hán yān,yù bǎn yǐ wù chán zhōng chán。
人间赤日迥不到,著我六月秋泠然。rén jiān chì rì jiǒng bù dào,zhù wǒ liù yuè qiū líng rán。
青云欲飞霖雨急,佩环声里双蛾泣。qīng yún yù fēi lín yǔ jí,pèi huán shēng lǐ shuāng é qì。
玉箫惊起老龙眠,夜染潇湘半江碧。yù xiāo jīng qǐ lǎo lóng mián,yè rǎn xiāo xiāng bàn jiāng bì。

墨菜画卷

吴镇

菘根脱地翠毛湿,雪花翻匙玉肪泣。sōng gēn tuō dì cuì máo shī,xuě huā fān shi yù fáng qì。
芜蒌金谷暗尘土,美人壮士何颜色。wú lóu jīn gǔ àn chén tǔ,měi rén zhuàng shì hé yán sè。
山人久刮龟毛毡,囊空不贮揶揄钱。shān rén jiǔ guā guī máo zhān,náng kōng bù zhù yé yú qián。
屠门大嚼知流涎,淡中滋味吾所便。tú mén dà jué zhī liú xián,dàn zhōng zī wèi wú suǒ biàn。
元修元修今几年,一笑不直东坡前。yuán xiū yuán xiū jīn jǐ nián,yī xiào bù zhí dōng pō qián。

雪竹

吴镇

董宣之烈,严颜之节。dǒng xuān zhī liè,yán yán zhī jié。
斫头不屈,强项风雪。zhuó tóu bù qū,qiáng xiàng fēng xuě。
143«45678910