古诗词

画竹自题

吴镇

图画书之绪,毫素寄所适。tú huà shū zhī xù,háo sù jì suǒ shì。
垂垂岁月久,残断争宝惜。chuí chuí suì yuè jiǔ,cán duàn zhēng bǎo xī。
始由笔研成,渐次忘笔墨。shǐ yóu bǐ yán chéng,jiàn cì wàng bǐ mò。
心手两相忘,融化同造物。xīn shǒu liǎng xiāng wàng,róng huà tóng zào wù。
轩窗云霭溶,屏障石突兀。xuān chuāng yún ǎi róng,píng zhàng shí tū wù。
林麓缪槎牙,禽鸟翥翰翮。lín lù móu chá yá,qín niǎo zhù hàn hé。
可怜俗浇漓,摸摩竟纷出。kě lián sú jiāo lí,mō mó jìng fēn chū。
装禠杂真赝,丹粉夸绚赫。zhuāng sī zá zhēn yàn,dān fěn kuā xuàn hè。
千金易敝帚,十袭宝燕石。qiān jīn yì bì zhǒu,shí xí bǎo yàn shí。
米也百世士,赏会神所识。mǐ yě bǎi shì shì,shǎng huì shén suǒ shí。
伶伦世无有,奇响竟寥寂。líng lún shì wú yǒu,qí xiǎng jìng liáo jì。
良乐难再遇,抱恨长太息。liáng lè nán zài yù,bào hèn zhǎng tài xī。

吴镇

元嘉兴人,字仲圭,号梅花道人。性高介。不求仕进,隐于武塘,所居曰梅花庵,自署梅花庵主。工词翰,善画山水竹石,每题诗其上,时人号为三绝。与黄公望、倪瓒、王蒙为元末四大画家。有《梅花道人遗墨》。 吴镇的作品>>

猜您喜欢

画竹十二首

吴镇

野色入高秋,寒影逝湘水。yě sè rù gāo qiū,hán yǐng shì xiāng shuǐ。
日午思晚凉,清风为谁起。rì wǔ sī wǎn liáng,qīng fēng wèi shuí qǐ。

画竹十二首

吴镇

竹窗思阒寂,铜博香委曲。zhú chuāng sī qù jì,tóng bó xiāng wěi qū。
胸中无用书,写作湘之绿。xiōng zhōng wú yòng shū,xiě zuò xiāng zhī lǜ。

画竹十二首

吴镇

径深茅屋陋,树倚夕阳斜。jìng shēn máo wū lòu,shù yǐ xī yáng xié。
行遍青山路,何丘不可家。xíng biàn qīng shān lù,hé qiū bù kě jiā。

画竹十二首

吴镇

抱节元无心,凌云如有意。bào jié yuán wú xīn,líng yún rú yǒu yì。
置之空山巾,凛此君子志。zhì zhī kōng shān jīn,lǐn cǐ jūn zi zhì。

画竹十二首

吴镇

忽见不是画,近听疑有声。hū jiàn bù shì huà,jìn tīng yí yǒu shēng。
落落不对俗,涓涓长自清。luò luò bù duì sú,juān juān zhǎng zì qīng。

画竹十二首

吴镇

湘妃祠下竹,叶叶著秋声。xiāng fēi cí xià zhú,yè yè zhù qiū shēng。
鸾凤清宵下,吹箫坐月明。luán fèng qīng xiāo xià,chuī xiāo zuò yuè míng。

画竹十二首

吴镇

短梢尘不染,密叶影低垂。duǎn shāo chén bù rǎn,mì yè yǐng dī chuí。
忽起推篷看,潇湘过雨时。hū qǐ tuī péng kàn,xiāo xiāng guò yǔ shí。

画竹十二首

吴镇

碧筱挺奇节,空霏散冷露。bì xiǎo tǐng qí jié,kōng fēi sàn lěng lù。
十年青山游,得此幽贞趣。shí nián qīng shān yóu,dé cǐ yōu zhēn qù。

画竹十二首

吴镇

片片落花心,悠悠飞絮意。piàn piàn luò huā xīn,yōu yōu fēi xù yì。
清风明月中,此风不可企。qīng fēng míng yuè zhōng,cǐ fēng bù kě qǐ。

画竹十二首

吴镇

日日行青山,无竹不可留。rì rì xíng qīng shān,wú zhú bù kě liú。
可怜春风中,桃李多春愁。kě lián chūn fēng zhōng,táo lǐ duō chūn chóu。

山水

吴镇

闻有风轮持世界,可无笔力走山川。wén yǒu fēng lún chí shì jiè,kě wú bǐ lì zǒu shān chuān。
峦容尽作飞来势,大室丹然掷大千。luán róng jǐn zuò fēi lái shì,dà shì dān rán zhì dà qiān。

缥缈峰

吴镇

洞庭黛色几重重,缥缈维称第一峰。dòng tíng dài sè jǐ zhòng zhòng,piāo miǎo wéi chēng dì yī fēng。
曾上昆仑瞻八极,具区烟水混鸿蒙。céng shàng kūn lún zhān bā jí,jù qū yān shuǐ hùn hóng méng。

古藤

吴镇

古藤阴阴抱寒玉,时向晴窗伴我独。gǔ téng yīn yīn bào hán yù,shí xiàng qíng chuāng bàn wǒ dú。
青青不改四时容,绝胜凌霄倚凡木。qīng qīng bù gǎi sì shí róng,jué shèng líng xiāo yǐ fán mù。

泽山

吴镇

茫茫震泽拥孤山,人在山间是泽间。máng máng zhèn zé yōng gū shān,rén zài shān jiān shì zé jiān。
安得相携山逸侣,丹梯碧磴共跻攀。ān dé xiāng xié shān yì lǚ,dān tī bì dèng gòng jī pān。

画竹十一首其二

吴镇

森森如玉万条青,风过声传几度听。sēn sēn rú yù wàn tiáo qīng,fēng guò shēng chuán jǐ dù tīng。
激楚结音多岁月,中郎时有到柯亭。jī chǔ jié yīn duō suì yuè,zhōng láng shí yǒu dào kē tíng。