古诗词

青城行

郝经

坏山压城杀气黑,一夜京城忽流血。huài shān yā chéng shā qì hēi,yī yè jīng chéng hū liú xuè。
弓刀合沓满掖庭,妃主喧呼总狼藉。gōng dāo hé dá mǎn yē tíng,fēi zhǔ xuān hū zǒng láng jí。
驱出宫门不敢哭,血泪满面无人色。qū chū gōng mén bù gǎn kū,xuè lèi mǎn miàn wú rén sè。
戴楼门外是青城,匍匐赴死谁敢停?dài lóu mén wài shì qīng chéng,pú fú fù sǐ shuí gǎn tíng?
百年涵育尽涂地,死雾不散昏青冥。bǎi nián hán yù jǐn tú dì,sǐ wù bù sàn hūn qīng míng。
英府亲贤端可怜,白首随例亦就刑。yīng fǔ qīn xián duān kě lián,bái shǒu suí lì yì jiù xíng。
最苦爱王家两族,二十馀年不曾出。zuì kǔ ài wáng jiā liǎng zú,èr shí yú nián bù céng chū。
朝朝点数到堂前,每向官司求米肉。cháo cháo diǎn shù dào táng qián,měi xiàng guān sī qiú mǐ ròu。
男哥女妹自夫妇,腼面相看冤更酷。nán gē nǚ mèi zì fū fù,miǎn miàn xiāng kàn yuān gèng kù。
一旦开门见天日,推入行间便诛戮。yī dàn kāi mén jiàn tiān rì,tuī rù xíng jiān biàn zhū lù。
当时筑城为郊祀,却与皇家作东市。dāng shí zhù chéng wèi jiāo sì,què yǔ huáng jiā zuò dōng shì。
天兴初年靖康末,国破家亡酷相似。tiān xīng chū nián jìng kāng mò,guó pò jiā wáng kù xiāng shì。
君取他人既如此,今朝亦是寻常事。jūn qǔ tā rén jì rú cǐ,jīn cháo yì shì xún cháng shì。
君不见二百万家族尽赤,八十里城皆瓦砾。jūn bù jiàn èr bǎi wàn jiā zú jǐn chì,bā shí lǐ chéng jiē wǎ lì。
白骨更比青城多,遗民独向王孙泣。bái gǔ gèng bǐ qīng chéng duō,yí mín dú xiàng wáng sūn qì。
祸本骨肉相残贼,大臣蔽君尤壅塞。huò běn gǔ ròu xiāng cán zéi,dà chén bì jūn yóu yōng sāi。
至今行人不叹承天门,行人但嗟濠利宅!城荒国灭犹有十仞墙,墙头密匝生铁棘。zhì jīn xíng rén bù tàn chéng tiān mén,xíng rén dàn jiē háo lì zhái!chéng huāng guó miè yóu yǒu shí rèn qiáng,qiáng tóu mì zā shēng tiě jí。

郝经

元泽州陵川人,字伯常。郝天挺孙。金亡,徙顺天,馆于守帅张柔、贾辅家,博览群书。应世祖忽必烈召入王府,条上经国安民之道数十事。及世祖即位,为翰林侍读学士。中统元年,使宋议和,被贾似道扣留,居真州十六年方归。旋卒,谥文忠。为学务有用。及被留,撰《续后汉书》、《易春秋外传》、《太极演》等书,另有《陵川文集》。 郝经的作品>>

猜您喜欢

升贤村

郝经

两岭青林夹,孤山黑石围。liǎng lǐng qīng lín jiā,gū shān hēi shí wéi。
云携疏雨过,风约断虹飞。yún xié shū yǔ guò,fēng yuē duàn hóng fēi。
为告奸雄叟,难逃笔削讥。wèi gào jiān xióng sǒu,nán táo bǐ xuē jī。
荒村好终老,白首竟忘归。huāng cūn hǎo zhōng lǎo,bái shǒu jìng wàng guī。

春夜

郝经

春雨江湖夜,东风花柳寒。chūn yǔ jiāng hú yè,dōng fēng huā liǔ hán。
举头不见日,何处是长安?jǔ tóu bù jiàn rì,hé chù shì zhǎng ān?
岁月缠星节,乾坤绕血盘。suì yuè chán xīng jié,qián kūn rào xuè pán。
控拳纷愈甚,排难古来难。kòng quán fēn yù shén,pái nán gǔ lái nán。

月夜感怀

郝经

去国期星岁,无家阻万金。qù guó qī xīng suì,wú jiā zǔ wàn jīn。
江山沈苦思,花月动哀吟。jiāng shān shěn kǔ sī,huā yuè dòng āi yín。
变故空长策,蹉跎惜此心。biàn gù kōng zhǎng cè,cuō tuó xī cǐ xīn。
遥怜灯火罢,儿女夜愁深。yáo lián dēng huǒ bà,ér nǚ yè chóu shēn。

雨中感怀

郝经

舍馆年年老,江边日日阴。shě guǎn nián nián lǎo,jiāng biān rì rì yīn。
雨声便熟睡,花气动幽吟。yǔ shēng biàn shú shuì,huā qì dòng yōu yín。
树密莺愁湿,庭荒雀畏深。shù mì yīng chóu shī,tíng huāng què wèi shēn。
晚风吹鼓角,惭愧弭兵心。wǎn fēng chuī gǔ jiǎo,cán kuì mǐ bīng xīn。

二月二十三日犹在仪真馆二首

郝经

向晚日华紫,殷然轰夜雷。xiàng wǎn rì huá zǐ,yīn rán hōng yè léi。
龙蛇开蛰窟,桃李动春台。lóng shé kāi zhé kū,táo lǐ dòng chūn tái。
泪逐催花雨,心同泼火灰。lèi zhú cuī huā yǔ,xīn tóng pō huǒ huī。
何由复龙动,百感坐中来。hé yóu fù lóng dòng,bǎi gǎn zuò zhōng lái。

二月二十三日犹在仪真馆二首

郝经

二月还如夏,炎蒸郁震惊。èr yuè hái rú xià,yán zhēng yù zhèn jīng。
迅霆侵骨冷,飞电透心明。xùn tíng qīn gǔ lěng,fēi diàn tòu xīn míng。
海气沾衾湿,江声拍枕平。hǎi qì zhān qīn shī,jiāng shēng pāi zhěn píng。
从今休禁火,一雨万家生。cóng jīn xiū jìn huǒ,yī yǔ wàn jiā shēng。

晓起

郝经

傍枕衾稠薄,还家梦亦难。bàng zhěn qīn chóu báo,hái jiā mèng yì nán。
月华终夜白,江气先秋寒。yuè huá zhōng yè bái,jiāng qì xiān qiū hán。
心苦天为碎,辞穷海欲干。xīn kǔ tiān wèi suì,cí qióng hǎi yù gàn。
起来看北斗,何日见长安?qǐ lái kàn běi dòu,hé rì jiàn zhǎng ān?

江云

郝经

江云似江水,渺渺复粼粼。jiāng yún shì jiāng shuǐ,miǎo miǎo fù lín lín。
晻霭无穷态,纡馀不尽春。àn ǎi wú qióng tài,yū yú bù jǐn chūn。
遮回断行雁,望杀未归人。zhē huí duàn xíng yàn,wàng shā wèi guī rén。
何日星轺路,冯高更忆亲。hé rì xīng yáo lù,féng gāo gèng yì qīn。

新馆夜闻杜鹃

郝经

啼落深江月,催残故国春。tí luò shēn jiāng yuè,cuī cán gù guó chūn。
不堪多恨鸟,偏聒未归人。bù kān duō hèn niǎo,piān guā wèi guī rén。
血尽肠应断,哀馀声更频。xuè jǐn cháng yīng duàn,āi yú shēng gèng pín。
关心尤入耳,一枕夜愁新。guān xīn yóu rù ěr,yī zhěn yè chóu xīn。

癸酉闰六月十三日夜病中闻笛

郝经

深夜凉风发,迢遥送笛声。shēn yè liáng fēng fā,tiáo yáo sòng dí shēng。
只愁江月破,不放野云行。zhǐ chóu jiāng yuè pò,bù fàng yě yún xíng。
怨曲人多感,离肠恨易生。yuàn qū rén duō gǎn,lí cháng hèn yì shēng。
病中催坐起,倾侧若为情。bìng zhōng cuī zuò qǐ,qīng cè ruò wèi qíng。

新馆感春二首

郝经

东风吹敝褐,水气扑虚檐。dōng fēng chuī bì hè,shuǐ qì pū xū yán。
月窟星河澹,江城鼓角严。yuè kū xīng hé dàn,jiāng chéng gǔ jiǎo yán。
年深愁不醒,春至恨犹添。nián shēn chóu bù xǐng,chūn zhì hèn yóu tiān。
为问秦通守,何颜说锦帘。wèi wèn qín tōng shǒu,hé yán shuō jǐn lián。

新馆感春二首

郝经

伫立无人语,巡檐思惨然。zhù lì wú rén yǔ,xún yán sī cǎn rán。
夜江寒浸月,春树暝生烟。yè jiāng hán jìn yuè,chūn shù míng shēng yān。
计拙仍持节,途穷拟问天。jì zhuō réng chí jié,tú qióng nǐ wèn tiān。
难为绕指铁,万折志弥坚。nán wèi rào zhǐ tiě,wàn zhé zhì mí jiān。

雪意

郝经

旸谷初冰冽晓霾,瑶花一夕满瑶台。yáng gǔ chū bīng liè xiǎo mái,yáo huā yī xī mǎn yáo tái。
云飞海岳寒难吐,风振堪舆冻不开。yún fēi hǎi yuè hán nán tǔ,fēng zhèn kān yú dòng bù kāi。
秀魄暗成冰井月,冷魂潜入楚江梅。xiù pò àn chéng bīng jǐng yuè,lěng hún qián rù chǔ jiāng méi。
梁园此日多豪俊,濯濯无因展异才。liáng yuán cǐ rì duō háo jùn,zhuó zhuó wú yīn zhǎn yì cái。

呈王内翰

郝经

霜落云枯秋尽时,翰林遗得桂林枝。shuāng luò yún kū qiū jǐn shí,hàn lín yí dé guì lín zhī。
春风久已归桃李,劫火从渠照虎貔。chūn fēng jiǔ yǐ guī táo lǐ,jié huǒ cóng qú zhào hǔ pí。
白发操戈浮世在,赤心倾盖几人知。bái fā cāo gē fú shì zài,chì xīn qīng gài jǐ rén zhī。
壶中有酒无天地,醉后休歌贝锦诗。hú zhōng yǒu jiǔ wú tiān dì,zuì hòu xiū gē bèi jǐn shī。

秋兴五首

郝经

风振长天秋气豪,幽人兴与雪山高。fēng zhèn zhǎng tiān qiū qì háo,yōu rén xīng yǔ xuě shān gāo。
霜缠短褐歌商颂,月满空庭读楚骚。shuāng chán duǎn hè gē shāng sòng,yuè mǎn kōng tíng dú chǔ sāo。
万事已应随弊俗,一身宁忍堕尘牢。wàn shì yǐ yīng suí bì sú,yī shēn níng rěn duò chén láo。
会须散发沧溟上,鞭击鱼龙舞碧涛。huì xū sàn fā cāng míng shàng,biān jī yú lóng wǔ bì tāo。
1091234567»